Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 492

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cũng chính vào giây phút đó, Lạc Ninh bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.

Cô không thể giao tính mạng của mình cho một nhóm bác sĩ có lai lịch không rõ ràng như vậy.

Bác sĩ chính dường như nhận ra được sự lo lắng trong lòng cô.

Anh ta tự tin nói: “Cô Lạc, yên tâm đi, những ca phẫu thuật như thế này tôi đã thực hiện hàng trăm lần rồi. Ngay cả trong điều kiện khắc nghiệt hơn thế này, tôi cũng đã từng làm và chưa bao giờ xảy ra tình trạng nhiễm trùng sau mổ cả.”

Lạc Ninh mím môi nhìn bốn người trước mặt, im lặng mấy giây rồi hỏi: “Các anh là bác sĩ của bệnh viện nào?”

Bác sĩ chính bật cười: “Chúng tôi là bác sĩ tự do, không thuộc về bất kỳ bệnh viện nào.”

Lạc Ninh lập tức hiểu ra—những người này chính là nhóm bác sĩ phi pháp chuyên buôn bán nội tạng trong truyền thuyết.

Cô thật không ngờ, Lâm Uyển Nhu vì muốn cứu con trai mà lại mời loại người này làm phẫu thuật. Thật quá ngu xuẩn!

Sao có thể đem mạng sống của con trai giao cho những người thế này chứ?

“Tôi muốn gặp người phụ nữ đó.” Lạc Ninh nói.

Bác sĩ chính hơi sững người, rồi phản ứng lại: “Cô nói đến bà Chu à?”

Lạc Ninh gật đầu: “Đúng vậy. Tôi muốn nói chuyện với bà ta vài câu. Nếu không, tôi sẽ không hợp tác làm ca phẫu thuật này đâu.”

Bác sĩ chính liếc nhìn đồng nghiệp, cân nhắc một lát rồi nói với y tá: “Đi gọi bà Chu đến đây.”

Y tá vội vã chạy đi, không lâu sau quay lại, ra hiệu cho Lạc Ninh đi ra ngoài.

Lạc Ninh bước ra, thấy Lâm Uyển Nhu đang đứng ngoài hành lang.

Bà ta ngẩng cao cằm nhìn qua, giọng lạnh lùng: “Nghe nói cô có chuyện muốn nói với tôi? Nói đi, tôi đang nghe đây.”

Lạc Ninh điềm tĩnh nói: “Tôi có thể hiến một quả thận cho con trai bà, nhưng ca phẫu thuật nhất định phải được thực hiện ở bệnh viện chúng tôi, do bác sĩ của bệnh viện tôi đảm nhận.”

Sắc mặt Lâm Uyển Nhu lập tức tối sầm lại: “Không được! Ca mổ này phải thực hiện ngay trong đêm nay.”

Bà ta sợ Lạc Ninh đổi ý. Hơn nữa, đến bước này rồi, bà không còn kiên nhẫn để thay đổi gì nữa.

Lạc Ninh cố gắng giải thích: “Bà có biết vì sao phòng phẫu thuật bắt buộc phải vô trùng không? Vì trong môi trường này có rất nhiều vi khuẩn. Một khi vết mổ bị nhiễm khuẩn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

“Dù có ghép thận thành công, chỉ cần bị nhiễm trùng thôi cũng có thể thất bại. Lúc đó muốn cứu vãn cũng đã muộn rồi, không chỉ tôi mà con trai bà cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng!”

Lâm Uyển Nhu lại tỏ vẻ không cho là đúng.

“Cô đừng nói mấy lời hù dọa đó với tôi. Nhóm bác sĩ mà chồng tôi thuê rất có kinh nghiệm, tuyệt đối không xảy ra chuyện như cô nói đâu.”

“Tôi thấy cô vốn dĩ không muốn hiến thận cho em trai mình, nên mới viện cớ để né tránh!”

Lạc Ninh tức giận: “Tôi đã đồng ý hiến một quả thận thì nhất định sẽ làm. Tôi vốn là bác sĩ, số ca phẫu thuật tôi từng tham gia không hề thua kém những người bên trong. Vậy mà bà lại tin họ, chứ không tin tôi?”

Lâm Uyển Nhu tỏ ra vô cùng mất kiên nhẫn: “Không cần nói nữa, ca mổ tối nay cô có làm cũng phải làm!”

Nói rồi, bà ta quay sang y tá: “Dẫn cô ấy vào, lập tức bắt đầu ca mổ, đừng để lãng phí thời gian.”

Y tá gật đầu, lập tức vươn tay kéo Lạc Ninh vào phòng, định cưỡng chế cô.

Lạc Ninh vùng vẫy: “Thả tôi ra! Tôi không đồng ý làm ca phẫu thuật kiểu này!”

Bác sĩ chính ra hiệu cho hai đồng nghiệp nam, họ lập tức tiến tới giữ chặt Lạc Ninh, ép cô lên bàn mổ.

Bác sĩ chính lạnh lùng đe dọa: “Cô Lạc, đừng không biết điều, nếu không muốn chịu khổ thì ngoan ngoãn hợp tác đi. Cô chỉ cần ngủ một giấc, tỉnh dậy là ca phẫu thuật đã xong rồi.”

Vừa dứt lời, một bác sĩ khác đã tiêm thuốc mê vào người Lạc Ninh.

Lạc Ninh chỉ thấy cơn buồn ngủ ập đến, rồi chìm vào hôn mê.

Sau khi chắc chắn Lạc Ninh đã bị gây mê, bác sĩ chính nói với ba người còn lại:

“Bắt đầu thôi. Cố gắng hoàn thành trong hai tiếng rồi làm ca tiếp theo. Mọi người tập trung tinh thần vào!”

“Rõ!” Ba người còn lại đồng thanh đáp.

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

 

Cả bốn người vừa vào vị trí thì đèn trong phòng bất ngờ tắt phụt.

Bác sĩ chính hoảng hốt kêu lên: “Chuyện gì vậy? Mất điện à?!”

Lúc này, cửa phòng vang lên hai tiếng gõ, Lâm Uyển Nhu mở cửa bước vào, nói: “Mất điện rồi, các anh đợi chút, tôi bảo người đi kiểm tra.”

Nói xong, bà ta quay người đi chỉ đạo nhóm người mặc đồ đen: “Mau đi xem có chuyện gì xảy ra, sao lại mất điện?”

Tên cầm đầu nhóm người mặc đồ đen cũng tỏ vẻ bối rối: “Thưa bà, chúng tôi cũng không rõ vì sao mất điện. Có thể là do nhà cũ quá, dây điện cũ kỹ, hoặc cũng có thể là điện lực cúp điện.”

Lâm Uyển Nhu tức tối: “Tôi không cần biết vì sao, các người mau tìm ra nguyên nhân rồi sửa ngay!”

Người kia lúng túng đáp: “Thưa bà, chuyện này chuyên môn quá rồi, chúng tôi không biết làm đâu. Bà phải gọi người có tay nghề mới được.”

Lâm Uyển Nhu trợn mắt: “Gì cơ? Không biết? Chuyện đơn giản thế này cũng không làm được? Chồng tôi trả các người bao nhiêu tiền mà giờ đến kiểm tra điện cũng không biết làm?!”

Cả nhóm người mặc đồ đen đều im lặng, không ai dám lên tiếng.

Lâm Uyển Nhu tức đến phát đau đầu, cầm điện thoại lên dùng đèn pin lần mò đến phòng chồng.

Chu Chấn Hoa đang ngồi trong phòng, cửa bất ngờ mở ra khiến ông giật bắn người.

Lâm Uyển Nhu gắt gỏng: “Ông còn ngồi đây làm gì?”

Chu Chấn Hoa bực dọc: “Không ngồi đây thì tôi biết đi đâu? Không thấy mất điện rồi à? Cả căn nhà tối om.”

Lâm Uyển Nhu nổi giận: “Ông còn nói nữa! Đám người ông thuê đúng là phế vật, người nào người nấy cao to lực lưỡng mà đến kiểm tra đường dây điện cũng không biết làm, còn bắt tôi tự đi gọi người đến sửa.”

“Nơi này tôi có quen ai đâu, lại còn là đêm hôm khuya khoắt, ông bảo tôi gọi ai đến sửa đây hả?”

 

Lâm Uyển Nhu cáu kỉnh: “Ông hỏi tôi à? Vậy tôi biết hỏi ai? Nếu cứ mất điện thế này thì ca mổ tối nay coi như không thể tiến hành được rồi!”

Chu Chấn Hoa đau đầu không thôi, rõ ràng mọi việc sắp thành công, vậy mà lại xảy ra trục trặc thế này.

Lâm Uyển Nhu không ngừng cằn nhằn: “Tôi đã nói rồi, căn nhà này lâu rồi không có người ở, hoàn toàn không phù hợp, vậy mà ông cứ nhất quyết thuê chỗ kiểu này.”

Chu Chấn Hoa bực bội: “Thế sao bà không tự đi tìm nhà? Chỉ giỏi đứng đó chỉ tay năm ngón.”

Lâm Uyển Nhu cứng giọng: “Tôi nói sai chắc? Đây là nhà ông tìm, người bên ngoài kia cũng là ông mời tới, giờ xảy ra sự cố, đương nhiên ông phải chịu trách nhiệm. Còn ông thì sao? Ngồi ở đây không nhúc nhích.”

“Để tôi hỏi ông, ông còn muốn cứu mạng con trai ông nữa không?”

Chu Chấn Hoa càng lúc càng bực: “Bà im cái miệng lại được không? Bà lải nhải đến mức tôi sắp phát điên rồi! Biết đâu chỉ là mất điện tạm thời, lát nữa là có lại thì sao? Bà sốt ruột thế để làm gì?”

Lâm Uyển Nhu mở miệng định nói tiếp, nhưng rồi lại nín lặng, ôm cục tức ngồi xuống một bên.

Lúc này, bên ngoài biệt thự, Lục Thừa Uyên và Trì Húc dẫn theo một đội đặc cảnh, âm thầm áp sát khu vực.

Họ hội hợp với các cảnh sát khu vực đang phục kích chờ sẵn.

Trì Húc hạ giọng hỏi vị sở trưởng: “Sao biệt thự tối om thế kia?”

Sở trưởng cũng thấy khó hiểu: “Vừa nãy còn sáng mà, đột nhiên cả căn nhà tối đen, không rõ có chuyện gì.”

“Đúng lúc quá, đến ông trời cũng đang giúp chúng ta.” Trì Húc phấn chấn hẳn lên.

Sau đó, anh quay sang nói với người phụ trách đội đặc cảnh: “Bảo anh em đeo đầy đủ trang bị, chúng ta cho bọn chúng một đòn bất ngờ.”

Dứt lời, Trì Húc và Lục Thừa Uyên cùng đặc cảnh thảo luận chiến lược, chia thành ba mũi tấn công.

Mũi thứ nhất sẽ đi đầu dò đường, nếu gặp trở ngại thì dùng súng gây mê khống chế trước.

Mũi thứ hai, do anh và Lục Thừa Uyên dẫn đầu, sẽ trực tiếp tiến vào tìm vị trí của Lạc Ninh để giải cứu cô.

Mũi thứ ba là lực lượng cảnh sát thường phục đang ẩn nấp tại chỗ, đóng vai trò hậu cần, hành động theo tình hình để đảm bảo an toàn cho toàn đội.

Bình Luận (0)
Comment