Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 493

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong đêm tối gió lớn, bên trong ngôi nhà tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón.

Nhóm người áo đen bên trong do mất điện đột ngột nên đều tụ tập lại phòng khách ngồi nghỉ.

Một trong số đó hứng thú kể chuyện ma dọa người.

“Này, các cậu có biết vì sao những căn biệt thự trong khu này đều bị bỏ trống không? Trước kia nhiều người giàu sống ở đây lắm đấy.”

“Tại sao thế?” Một tên khác tò mò hỏi.

“Bởi vì…” Hắn cố làm ra vẻ bí hiểm, “Nơi này bị ma ám!”

Cả đám nghe xong đều nổi da gà.

Đúng lúc đó, một bóng đen lướt qua ngoài cửa sổ, cả căn phòng lập tức vang lên tiếng hét thất thanh.

Người ta vẫn bảo: người dọa người, dọa đến chết.

Những kẻ từng làm đủ chuyện ác này, có lẽ do trong lòng chột dạ lại thêm bầu không khí âm u, ai nấy đều sợ đến tái mặt.

Chính vì vậy, đội đặc cảnh đầu tiên tiến vào gần như không tốn chút sức nào đã khống chế được toàn bộ nhóm người.

Không ai dám chống cự trong hoàn cảnh tối đen và đối mặt với cảnh sát trang bị đầy đủ vũ khí.

Bị bắt chỉ bị tù vài năm, nhưng chống lại thì có thể mất mạng.

Vì thế, chúng nhanh chóng khai hết mọi chuyện.

Sau đó còn dẫn đặc cảnh tìm được Lạc Ninh – khi ấy đã bị tiêm thuốc mê.

Bốn bác sĩ phi pháp kia cũng bị bắt gọn.

Cả ba người nhà Lâm Uyển Nhu cũng được tìm thấy.

Điều trớ trêu là, ngay khi kết thúc chiến dịch, điện trong nhà bỗng sáng trở lại.

Lục Thừa Uyên sau khi tận mắt nhìn thấy kẻ chủ mưu thì vừa sốc vừa giận, nếu không có Trì Húc ngăn lại, anh suýt nữa đã rút súng xử cả nhà đó.

Khi nhìn thấy Lạc Ninh nằm bất động trên bàn mổ, anh gần như hồn vía lên mây.

Chỉ đến khi nghe mấy tên bác sĩ giải thích rằng cô chỉ bị gây mê, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi biết chính xác ai là người tiêm thuốc mê, anh lập tức kéo tên đó ra một góc, đấm cho một trận ra trò.

Trì Húc sau khi tìm được tài xế của nhà họ Lục, liền ra lệnh kết thúc chiến dịch.

Đám người áo đen cùng vợ chồng Lâm Uyển Nhu bị áp giải về đồn tạm giam.

Lạc Ninh, tài xế và Chu Yến Trạch được chuyển đến Bệnh viện tổng hợp Đức Khang.

Đêm đó, bác sĩ trực là Tề Gia Hằng và Diêu Thanh Chi.

Cả hai tiến hành kiểm tra cho Lạc Ninh và tài xế, xác nhận cả hai đều không bị thương nghiêm trọng.

Chỉ là Lạc Ninh vẫn đang mê man, phải chờ cô tự tỉnh lại.

Nhưng tình trạng của Chu Yến Trạch thì không mấy khả quan.

Thời gian rời khỏi bệnh viện, cậu đã ngừng điều trị, khiến bệnh tình chuyển biến nghiêm trọng.

Chỉ là cha mẹ cậu hoàn toàn không hề hay biết.

Lâm Uyển Nhu và Chu Chấn Hoa cứ nghĩ ngừng thuốc vài hôm không sao, ghép thận là được.

Thực tế, chính vì sự thiếu hiểu biết đó mà họ đã đẩy con trai mình xuống địa ngục.

Tối hôm đó, Chu Yến Trạch được chuyển vào phòng ICU.

Diệp Tử sau khi biết tin Lạc Ninh đã được giải cứu, liền thông báo cho hai cụ nhà họ Lục để họ yên tâm nghỉ ngơi.

Sau đó, cô lái xe đến bệnh viện.

Lạc Ninh tỉnh lại lúc một giờ sáng, mở mắt ra đã thấy gương mặt quen thuộc của Lục Thừa Uyên.

Thấy cô tỉnh, nước mắt anh lập tức tuôn rơi, vừa khóc vừa cười.

Lạc Ninh cố gắng nở một nụ cười, hỏi: “Cả hai quả thận của em… vẫn còn chứ?”

Diệp Tử ở bên cạnh nhanh miệng đáp thay: “Còn nguyên, cậu yên tâm đi, trưởng khoa và bác sĩ Diêu đã kiểm tra kỹ rồi, cậu không sao cả.”

Lạc Ninh chợt nhớ ra điều gì, vội hỏi: “Còn bác tài xế thì sao?”

Lục Thừa Uyên đáp: “Không sao cả, anh đã nhờ Trì Húc cho người đưa ông ấy về nghỉ ngơi rồi. Ông ấy nói không quen ngủ ở bệnh viện.”

Lạc Ninh thở phào: “Không sao là tốt rồi.”

Lục Thừa Uyên ngập ngừng một chút rồi nói: “Nhưng tình trạng của Chu Yến Trạch không ổn. Trưởng khoa Tề nói vì ngừng thuốc quá lâu nên bệnh trở nặng rất nhanh, hiện đã được chuyển vào phòng hồi sức tích cực, còn bị phát lệnh báo động nguy kịch.”

 

“Còn hai người đó thì sao? Họ biết chưa?” Lạc Ninh hỏi.

Lục Thừa Uyên hiểu cô đang nói đến Lâm Uyển Nhu và Chu Chấn Hoa.

“Anh đã bảo Trì Húc thông báo rồi. Bọn họ đã hại chết con trai mình, đến lúc này thì dù có ghép thận cũng vô ích.”

Diệp Tử sợ Lạc Ninh cảm thấy áy náy, liền trấn an: “Chuyện này không liên quan gì đến cậu, là họ tự làm tự chịu. Nếu bọn họ ngoan ngoãn ở lại bệnh viện điều trị thì bệnh tình đâu có tệ đến mức này.”

Lạc Ninh mím môi, nhẹ giọng: “Mình biết, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với hậu quả do hành động của mình gây ra.”

Chính vào khoảng 5 giờ sáng hôm đó, tin dữ từ phòng ICU được báo đến.

Chu Yến Trạch qua đời vì cấp cứu không kịp.

Lục Thừa Uyên lập tức báo cho Trì Húc, đưa vợ chồng Lâm Uyển Nhu đến bệnh viện để gặp con trai lần cuối.

Nhưng vẫn không kịp.

Khi vào đến nơi, Lục Thừa Uyên đi cùng Lạc Ninh.

Vợ chồng Lâm Uyển Nhu vừa nghe Tề Gia Hằng nói nguyên nhân bệnh tình trở nặng là do họ tự ý dừng thuốc thì vô cùng hối hận.

Lâm Uyển Nhu quỳ sụp bên giường bệnh của con trai, khóc đến mức tan nát cõi lòng.

Chu Chấn Hoa thì như mất hồn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sao lại thế này? Sao lại như thế này?”

Tề Gia Hằng lo vợ chồng họ sau này sẽ đổ lỗi cho Lạc Ninh, nên cố ý nói rõ ràng thêm:

“Nếu Chu tiên sinh không rời bệnh viện, kiên trì dùng thuốc theo phác đồ điều trị của chúng tôi, bệnh tình sẽ không xấu đi như vậy. Ít nhất có thể ổn định để chờ thận phù hợp.”

“Tôi nghe bên Khoa Thận nói, cậu ấy đã được xếp thứ nhất trong danh sách chờ ghép, có cơ hội rất lớn được phẫu thuật. Hai người thật sự không nên tự ý đưa cậu ấy xuất viện.”

Vợ chồng Lâm Uyển Nhu nghe mà chết lặng—họ hiểu rõ ý của Tề Gia Hằng: Chu Yến Trạch chết là do họ.

Do vụ bắt cóc Lạc Ninh là án hình sự, nên hai người không thể tổ chức tang lễ cho con trai.

Chu Chấn Hoa đành nhờ Lạc Ninh liên hệ với Chu Đồng về lo hậu sự.

Chu Đồng nghe điện thoại của Lạc Ninh, sau khi biết toàn bộ sự việc thì vô cùng sửng sốt, tức đến mức mắng cha mình là kẻ ngu dốt, vô tri.

Không ai có thể hiểu nổi vì sao Chu Chấn Hoa lại làm ra chuyện như vậy.

Lạc Ninh đáp lại: “Dù là người lý trí đến đâu, cũng có lúc mất kiểm soát, nhất là khi đối diện với người thân mà mình yêu thương nhất.”

Chu Yến Trạch là con trai duy nhất của Chu Chấn Hoa, ông ấy đã đặt tất cả hy vọng vào cậu.

Ông trông cậy vào việc con trai sẽ kế thừa công ty, cũng như chăm sóc ông lúc về già.

Ông và Lâm Uyển Nhu đều không thể chấp nhận sự thật rằng một ngày nào đó, mình sẽ phải tiễn con về nơi chín suối.

Chính vì vậy, họ mới sinh ra ý nghĩ cực đoan đến mức thuê người bắt cóc Lạc Ninh.

Còn một điểm nữa, sau này khi bị thẩm vấn, Lâm Uyển Nhu vẫn khăng khăng cho rằng Lạc Ninh là con gái ruột của bà, nên việc đưa cô đi không thể gọi là bắt cóc.

“Trên đời này làm gì có chuyện mẹ ruột đưa con gái đi mà lại bị xem là bắt cóc chứ?” — bà ta nói như thể mình hoàn toàn vô tội.

Về chuyện suýt nữa thì lấy đi thận của Lạc Ninh, Lâm Uyển Nhu lại tiếp tục ngụy biện, nói rằng bà đã hỏi ý kiến và được Lạc Ninh đồng ý thì mới bảo bác sĩ chuẩn bị ca phẫu thuật.

“Nếu nó không đồng ý, tôi sao có thể ép buộc được?” — bà còn mạnh miệng.

 

Lâm Uyển Nhu cho rằng, dù sao thì Lạc Ninh cũng không bị tổn hại gì, mà Chu Yến Trạch cũng đã qua đời, vợ chồng bà xem như đã phải chịu báo ứng.

Đối diện với thái độ như vậy từ phía Lâm Uyển Nhu, Lạc Ninh cảm thấy vô cùng lạnh lòng.

Điều cô mong muốn thực sự là một lời xin lỗi chân thành, là sự hối cải thực sự từ tận đáy lòng.

Nhưng Lâm Uyển Nhu không hiểu được điều đó — hoặc là bà không muốn thừa nhận mình đã thực sự sai.

Cuối cùng, Lạc Ninh từ chối ký giấy bãi nại.

Ba tháng sau khi vụ án xảy ra, vợ chồng Lâm Uyển Nhu bị đưa ra tòa xét xử.

Kết quả, cả hai đều bị tuyên phạt năm năm tù giam.

Ngày tuyên án, Chu Đồng cũng từ nước ngoài trở về.

Trước đó, sau khi lo liệu hậu sự cho Chu Yến Trạch xong, cô đã vội vàng bay ra nước ngoài tiếp quản công ty của Chu Chấn Hoa.

Toàn bộ công ty và tài sản của ông ta đều đã được chuyển giao cho Chu Đồng.

Bình Luận (0)
Comment