Ngồi ở hàng ghế sau, Lý Hương Cúc và Ngưu Lập Quần đồng loạt nhìn về phía Lục Thừa Uyên đang lái xe.
Lục Thừa Uyên mỉm cười, quay đầu nhìn Lạc Ninh một cái, đáp:
“Anh mới đổi mật khẩu mấy hôm trước, đang định tìm cơ hội đưa thẻ cho em. Đúng lúc lát nữa đi mua đồ cho bà với ông Ngưu, dùng thẻ này thanh toán luôn nhé.”
Lạc Ninh khẽ mím môi đỏ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào:
“Trong thẻ có bao nhiêu tiền vậy?”
Lục Thừa Uyên dừng lại một thoáng, rồi nói:
“Anh không rõ nữa, chưa kiểm tra. Từ lúc nhận thẻ tới giờ anh chưa từng dùng đến.”
Lạc Ninh kinh ngạc:
“Vậy bình thường anh tiêu tiền kiểu gì? Còn căn nhà của anh là mua bằng gì?”
Lục Thừa Uyên:
“Nhà đó là ông nội mua cho anh. Còn tiền tiêu xài thì anh đầu tư sinh lời. Anh cũng ít khi tiêu nhiều, ăn uống ở đơn vị lại có trợ cấp.”
Lạc Ninh nhìn chiếc thẻ trong tay:
“Vậy em không khách sáo nữa, em giữ trước. Khi nào anh cần thì cứ nói.”
Đàn ông mà có tiền thì dễ sinh hư – Lạc Ninh quyết định từ gốc mà ngăn chặn mọi nguy cơ.
Dù vậy, cô không có ý định tiêu tiền trong thẻ này. Cô sẽ giữ lại cho Lục Thừa Uyên, phòng trường hợp sau này thật sự có con thì còn dùng đến.
Nghĩ đến đây, mặt Lạc Ninh bất giác nóng bừng. Trong lòng cô thầm mắng chính mình – sao lại nghĩ đến chuyện sinh con với người đàn ông này chứ!
Không được, tuyệt đối không được! Trước khi xác định có nên sống cả đời với anh ấy hay không, tuyệt đối không thể có con.
Cô không muốn sau này ly hôn lại phải ra tòa tranh giành quyền nuôi con.
Lục Thừa Uyên không biết trong lòng Lạc Ninh đang tự đấu tranh, thấy cô cúi đầu im lặng, lại tưởng cô cảm động vì hành động của mình.
Khóe môi anh không kiềm được mà cong lên.
Thầm nghĩ: Biết sớm thế này, mình đã giao thẻ lương cho cô ấy từ lâu rồi.
Ngồi ở phía sau, Lý Hương Cúc lặng lẽ quan sát, trong lòng vô cùng hài lòng.
Bà cố ý nói lớn:
“Thời buổi bây giờ, đàn ông chịu giao thẻ lương cho vợ không còn nhiều đâu, Tiểu Lục đúng là rất tốt. Ninh Ninh à, cậu ấy đối xử với cháu chân thành như thế, sau này cháu phải đối tốt với cậu ấy đấy.”
Lạc Ninh quay đầu liếc bà nội một cái, nũng nịu nói:
“Bà à, bà lại bênh người ngoài rồi. Mới một cái thẻ lương thôi mà đã làm bà bị thu phục rồi sao? Giờ bà yên tâm mua đồ chưa?”
Lý Hương Cúc cười rạng rỡ:
“Được, nếu là Tiểu Lục mua cho thì bà lấy một bộ nhé.”
Lục Thừa Uyên cười nói:
“Bà ơi, ít nhất cũng phải hai bộ chứ ạ.”
Lý Hương Cúc vui vẻ đáp:
“Được, nếu thấy bộ nào ưng mắt thì bà mua thêm một bộ nữa.”
Lạc Ninh liếc mắt nhìn Lục Thừa Uyên, khóe môi khẽ cong.
Anh chàng này đúng là biết lấy lòng bà nội cô.
Bốn người tới trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, Lục Thừa Uyên lái xe xuống tầng hầm B2, chọn chỗ gần thang máy để đỗ.
Lạc Ninh tháo dây an toàn bước xuống xe, định đến đỡ bà nội, thì phát hiện Lục Thừa Uyên đã nhanh chân hơn, bước tới trước cô.
Anh đỡ bà cụ xuống xe, đồng thời dặn dò:
“Bà chậm một chút, cẩn thận dưới chân ạ.”
Lạc Ninh khoanh tay đứng một bên nhìn, nét mặt có phần… khó diễn tả.
Lý Hương Cúc vừa bước xuống xe, thấy dáng vẻ của cháu gái thì cười trêu:
“Sao thế? Chồng cháu đỡ bà xuống xe mà cũng ghen à?”
Lạc Ninh bật cười, khoác tay bà nội:
“Bà đúng là suy nghĩ lạ đời.”
Lý Hương Cúc nói tiếp:
“Cháu soi gương đi, nét mặt cháu bây giờ rõ ràng là đang ghen. Thôi, Tiểu Lục, cháu mau dỗ vợ đi.”
“Bác sĩ Lạc!” – Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Cả bốn người đồng loạt quay đầu lại.
Lạc Ninh nhìn thấy Phó Vân Tiêu bước xuống từ một chiếc Ferrari đỏ, anh ta đóng cửa xe một cách phong độ rồi nhanh chóng bước về phía họ.
Trên mặt không giấu được vẻ vui mừng:
“Bác sĩ Lạc, lâu rồi không gặp, đi dạo phố à?”
Lạc Ninh mỉm cười xã giao:
“Phó thiếu gia, lâu rồi không gặp.”
Lục Thừa Uyên không nói không rằng, lặng lẽ bước sát hơn về phía Lạc Ninh, ngầm thể hiện “quyền sở hữu”.
Phó Vân Tiêu liếc nhìn anh một cái, rồi lại quay đầu nhìn Lạc Ninh, trên mặt đầy kinh ngạc:
“Ơ, chẳng phải anh là vị hôn phu của Cao Mỹ Mỹ sao? Hai người cũng quen nhau à?”
Lạc Ninh trợn mắt nhìn Lục Thừa Uyên đầy trách móc.
Lục Thừa Uyên vội vàng giải thích, giọng đầy thành khẩn:
“Chào Phó thiếu, tôi xin tự giới thiệu lại. Tôi tên thật là Lục Thừa Uyên, đội trưởng đội hình sự phân cục Nam Thành. Hôm đó tới hội sở của các anh là để thực hiện nhiệm vụ.”
Lý Hương Cúc chen vào:
“Cháu trai à, cháu không xem tin tức trên TV sao? Tiểu Lục từng nằm vùng ba năm đó.”
Phó Vân Tiêu tròn mắt kinh ngạc:
“Wow, nghe ghê gớm quá! Xin lỗi đội trưởng Lục, tôi ít xem tin tức lắm. Thế ra anh với bác sĩ Lạc cũng quen nhau?”
Lạc Ninh kéo nhẹ khóe môi:
“Anh ấy là chồng tôi.”
Phó Vân Tiêu sững người:
“Anh ta chính là người chồng mất tích ba năm của cô?”
Lục Thừa Uyên:
“Đúng, chính là tôi.”
Phó Vân Tiêu cười gượng:
“Không ngờ ông chủ Cao kia lại mở sòng bạc. Thảo nào tôi hỏi thế nào anh ta cũng không chịu nói. Vậy chuyện anh với Cao Mỹ Mỹ yêu nhau cũng là giả hả…”
Lục Thừa Uyên sắc mặt trầm xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu lập tức sửa lời:
“Haha, đương nhiên là giả rồi, các anh chuyên nghiệp như thế sao lại nhập vai thật được…”
Lạc Ninh nhíu mày, lạnh lùng nói:
“Xin lỗi Phó thiếu, bọn tôi còn phải đi dạo phố.”
Phó Vân Tiêu:
“À, được rồi, hai người cứ đi nhé. Hôm nào rảnh đến hội sở tụi tôi chơi, tôi mời.”
Lạc Ninh:
“Cảm ơn, tạm biệt.”
Cô quay người kéo tay bà nội bước nhanh về phía thang máy.
Lục Thừa Uyên mặt lạnh liếc Phó Vân Tiêu một cái, rồi cùng Ngưu Lập Quần đi theo phía sau hai người họ.
Lý Hương Cúc vừa đi vừa quan sát nét mặt cháu gái, nhận ra Lạc Ninh đang không vui.
Khi vào thang máy, chờ cửa đóng lại, bà cố tình nói lớn:
“Tiểu Lục này, bà biết công việc của cháu đặc thù, nhiều khi thân bất do kỷ. Nhưng nếu cháu dám phản bội Lạc Ninh nhà bà, thì người đầu tiên không tha cho cháu chính là bà đấy!”
“Bà ơi, cháu thề, cháu tuyệt đối chưa từng rung động với bất kỳ người phụ nữ nào khác.”
Ngưu Lập Quần chen vào:
“Tiểu Lục không phải kiểu người như thế, cậu ấy biết chừng mực mà.”
Lý Hương Cúc khẽ ho một tiếng:
“Bà tin cháu không phải người như vậy, nhưng đúng là cháu có vẻ ngoài thu hút, dễ khiến phụ nữ để ý. Lỡ đâu có người chủ động tiếp cận thì cũng khó nói chắc được lòng mình có loạn hay không.”
Lục Thừa Uyên dở khóc dở cười:
“Bà ơi, trong mắt cháu, vợ cháu là người đẹp nhất thế giới, người khác không thể so sánh được.”
Lạc Ninh nghe vậy liếc xéo Lục Thừa Uyên một cái:
“Dẻo miệng thật đấy.”
Lục Thừa Uyên cười tươi:
“Anh nói thật lòng mà.”
Lạc Ninh bĩu môi, ghé tai bà nội thì thầm:
“Bà ơi, không sao đâu, nếu anh ấy thật sự thích người khác, thì cháu nhường thôi, cháu đâu phải không thể sống thiếu anh ấy.”
Ngưu Lập Quần không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Lục Thừa Uyên, còn dùng khẩu hình bảo anh mau xin lỗi.
Lục Thừa Uyên hiểu ý, lập tức nói:
“Vợ ơi, anh sai rồi, thật sự sai rồi. Sau này anh sẽ không bao giờ làm cảnh sát chìm nữa. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Xin em tha thứ cho anh lần này, được không?”
Lạc Ninh cố tình giữ gương mặt nghiêm túc, không nói gì.
Lý Hương Cúc thấy mọi chuyện cũng gần ổn rồi, liền lên tiếng đỡ lời cho Lục Thừa Uyên:
“Ninh Ninh, thấy nó thành khẩn xin lỗi vậy, cháu tha cho nó một lần đi. Sau này nó cũng không làm công việc nguy hiểm đó nữa đâu.”
Nói rồi, bà quay sang nhìn Lục Thừa Uyên, nghiêm giọng dặn dò:
“Chưa kết hôn thì cháu làm gì cũng được. Nhưng đã kết hôn rồi thì làm gì cũng phải nghĩ cho gia đình nhỏ của mình, phải nghĩ cho Ninh Ninh, hiểu chưa?”