Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 66

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thừa Uyên nghiêm túc tiếp nhận lời dạy bảo của bà nội:

“Vâng, bà, cháu biết rồi. Cháu sẽ ghi nhớ lời bà dặn.”

Ngưu Lập Quần cười nói:

“Thấy chưa, tôi nói rồi mà, Tiểu Lục là người đáng tin cậy. Là đàn ông thì có sai phải biết nhận sai, phải dỗ vợ cho vui thì mới có ngày tháng yên ổn.”

Lý Hương Cúc liếc nhìn Ngưu Lập Quần:

“Nói nghe hay như thể ông có vợ ấy.”

Lạc Ninh quay sang, cười nghiêng đầu nhìn Ngưu Lập Quần:

“Ông Ngưu, ông mới quen anh ấy chưa bao lâu mà tin tưởng dữ vậy?”

Ngưu Lập Quần hơi sững lại, vội dùng nụ cười che lấp sự bối rối trong lòng:

“Ninh Ninh à, ông cũng là đàn ông, đàn ông thì hiểu đàn ông nhất. Ông nói cho cháu nghe, nhìn Tiểu Lục là biết ngay là người đàng hoàng.”

“Còn vừa rồi cái cậu Phó thiếu gì đó, nhìn là biết kiểu đàn ông không đứng đắn, chắc chắn là hay trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Lúc này, đang chờ bạn trong bãi xe dưới hầm, Phó Vân Tiêu bỗng hắt xì liên tục hai cái. Anh vừa bóp mũi vừa lẩm bẩm:

“Ai đang mắng mình thế này?”

Video cuộc gọi trên điện thoại vừa được kết nối, Diệp Tử đầu tóc rối bù, mặc đồ ngủ, mắt dán vào màn hình.

Phó Vân Tiêu nghe thấy tiếng súng liên thanh liền cau mày hỏi:

“Em đang chơi game à?”

Diệp Tử chẳng buồn ngẩng đầu:

“Nói thừa, có gì thì nói nhanh lên anh.”

Phó Vân Tiêu:

“Anh vừa gặp Lạc Ninh, với cả chồng cô ấy nữa…”

Diệp Tử ngưng lại:

“Ở đâu?”

Phó Vân Tiêu:

“Trung tâm thương mại Vạn Hào.”

Diệp Tử:

“Ồ.”

Phó Vân Tiêu:

“Sao em không nói cho anh biết chồng cô ấy đã quay lại, hơn nữa lại còn là cảnh sát.”

Diệp Tử:

“Hừ, em nói cho abg làm gì? Liên quan gì tới anh?”

Phó Vân Tiêu nghiến răng trợn mắt.

Diệp Tử xoay đầu nhìn vào màn hình, mặt đầy kinh ngạc:

“Trời đất, chẳng lẽ anh thật sự thích Lạc Ninh rồi?”

Phó Vân Tiêu không trả lời.

Diệp Tử lập tức chuyển sang biểu cảm khinh thường:

“Mệt quá, anh toàn là kiểu yêu chớp nhoáng ba phút. Nếu chỉ muốn chơi đùa thì đừng tìm Lạc Ninh, đi mà tìm mấy cô hot girl mạng ấy.”

Phó Vân Tiêu thấy nghẹn họng:

“Em đúng là… anh nói bao nhiêu lần rồi, mấy cô kia chỉ là diễn kịch xã giao thôi…”

Diệp Tử:

“Ừ biết rồi, đại biểu ca của em, anh là người thân bất do kỷ. Không còn gì nữa thì em cúp đây, vừa rồi vì anh mà em chết một mạng đấy.”

Phó Vân Tiêu: …

Diệp Tử:

“Hết chuyện rồi nhé, cúp máy.”

Phó Vân Tiêu thật sự dở khóc dở cười.

Bạn anh đi tới chào hỏi:

“Vân Tiêu, đang cười gì thế? Tán tỉnh cô nào đấy?”

Phó Vân Tiêu cau mày nhìn bạn:

“Cậu cũng nghĩ tôi là dân đào hoa à?”

Người bạn ngẩn ra, giơ tay lên sờ trán anh:

“Sốt rồi hả?”

Phó Vân Tiêu hất tay bạn ra:

“Cậu mới sốt ấy.”

Bạn anh cười ha hả, khoác vai:

“Tôi hiểu mà. Cậu với mấy cô đó chỉ là chơi qua đường. Tôi thấy là cậu chưa gặp đúng người thôi. Một khi tìm được người thật lòng, kiểu gì cũng ổn định lại.”

Phó Vân Tiêu đột nhiên nói:

“Tôi tìm thấy rồi.”

Người bạn ngớ ra:

“Ai thế? Tôi quen không? Vậy thì mau giới thiệu đi chứ!”

Phó Vân Tiêu:

“Cô ấy có chồng rồi.”

Bạn anh lập tức né ra:

“Trời ơi, Vân Tiêu, chơi lớn quá ha. Hóa ra cậu thích phụ nữ có chồng!”

Phó Vân Tiêu: …

Ở tầng trên, Lạc Ninh đang khoác tay bà nội đi dạo khu đồ nữ.

Bà cụ cứ thấy món nào đẹp là lấy xuống ướm thử lên người cháu gái.

Nhìn thấy một chiếc váy xinh xắn, bà lại lấy xuống, đặt lên người Lạc Ninh:

“Chiếc này đẹp đấy, mặc vào chắc chắn hợp lắm. Đi thử xem nào.”

Lạc Ninh cầm chiếc váy từ tay bà, treo lại lên kệ:

 

“Bà ơi, hôm nay là đi mua đồ cho bà mà.”

Ở bên cạnh, Lục Thừa Uyên đã lấy chiếc váy đó lên, hỏi nhân viên bán hàng:

“Còn size nhỏ không? Làm phiền lấy cho vợ tôi thử giúp.”

Cô nhân viên nhìn thấy khách đẹp trai, tim đập thình thịch.

Khi nghe anh gọi Lạc Ninh là vợ, cô có chút hụt hẫng nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười:

“Có ạ, anh đợi chút.”

Nói xong, cô vội vàng lục tìm trên giá với dáng vẻ luống cuống.

Lạc Ninh liếc qua mặt cô nhân viên đang đỏ bừng, lại nhìn sang Lục Thừa Uyên, môi khẽ giật nhẹ.

Cô nhân viên đưa ra một chiếc váy:

“Chỉ còn size vừa, chị chắc mặc được ạ.”

Lạc Ninh nhìn qua rồi lạnh nhạt nói:

“Size M rộng quá, tôi mặc không vừa.”

Cô nhân viên dường như có chút cứng đầu, giọng trở nên gắt gỏng:

“Chị vai rộng, mặc size M là vừa rồi.”

Sắc mặt Lạc Ninh trầm xuống, nhìn chằm chằm cô nhân viên.

Lục Thừa Uyên bước tới, kéo tay vợ ra phía sau, rồi lạnh lùng nói với cô nhân viên:

“Vợ tôi mặc size gì, chẳng lẽ cô ấy không rõ à? Nếu không có size phù hợp thì cứ nói thẳng, bọn tôi cũng đâu phải nhất định phải mua ở đây.”

“Còn nữa, vợ tôi vai không rộng. Ít ra còn nhỏ hơn vai của cô.”

Nói xong, anh kéo tay Lạc Ninh rời đi.

Lý Hương Cúc trừng mắt nhìn cô nhân viên:

“Mắt có vấn đề thì đi đo kính lại đi, đừng có khuyên bậy.”

Nói rồi bà cùng Ngưu Lập Quần nhanh chóng đi theo hai người kia.

Lạc Ninh kéo tay Lục Thừa Uyên lại:

“Sao đi nhanh thế, bà với ông Ngưu còn chưa theo kịp kìa.”

Lục Thừa Uyên lúc này mới sực tỉnh, dừng chân lại:

“Xin lỗi, anh tức quá nên hơi lướt nhanh.”

Lạc Ninh nhướng mày nhìn anh:

“Anh giận gì chứ? Người đáng giận chẳng phải là em sao? Cô nhân viên kia đối với em thái độ như vậy, chẳng qua là vì thấy anh đẹp trai nên cố tình khó dễ em.”

“Anh mắng người ta như thế, lỡ cô ta buồn thì sao?”

Lục Thừa Uyên:

“Cô ta dám dùng thái độ đó với em, anh không khiếu nại đã là nhân nhượng lắm rồi. Cô ta buồn hay không thì có liên quan gì đến anh.”

Lạc Ninh nhìn chằm chằm Lục Thừa Uyên, mím môi không nói gì.

 

Lạc Ninh sợ bà và ông Ngưu suy nghĩ nhiều, bèn dịu giọng lại, nói:

“Em khát rồi.”

Lục Thừa Uyên liếc nhìn hai người lớn rồi đề nghị:

“Phía trước có chỗ bán đồ uống, mình ghé mua rồi thong thả đi dạo tiếp nhé?”

Lý Hương Cúc nhanh nhảu:

“Vậy cho bà một ly trà sữa!”

Lạc Ninh khoác tay bà nội, khẽ trách yêu:

“Bà ơi, cháu nói bao nhiêu lần rồi, hạn chế uống đồ ngọt mà. Bà uống cà phê đi.”

Lý Hương Cúc:

“Cà phê cũng được, nhớ cho bà thêm chút đường nha.”

Lạc Ninh bật cười bất lực:

“Thêm ít thôi đó.”

Thấy Lạc Ninh nở nụ cười, Lục Thừa Uyên cũng nhẹ nhõm thở phào, liền tranh thủ đi mua cà phê.

Trong lúc chờ đồ uống, Lạc Ninh kéo tay bà nội, gọi ông Ngưu cùng ngồi nghỉ một lát.

Lục Thừa Uyên trả tiền xong cũng ngồi xuống cạnh họ.

Lạc Ninh quay sang nói với anh:

“Nghỉ một chút rồi đi tiếp nhé.”

Lục Thừa Uyên cúi đầu nhìn đôi giày cao gót dưới chân cô – là giày mới, chắc chắn cọ chân.

Anh nói:

“Lát nữa đi mua cho em một đôi giày bệt nhé?”

Lạc Ninh không ngờ anh nhận ra mình không thoải mái, trong lòng nghĩ đúng là cảnh sát, quan sát hơn người thật.

Cô nhướng mày, lười nhác “ừm” một tiếng.

Khi cà phê mang tới, cả bốn người vừa uống vừa trò chuyện, nghỉ gần nửa tiếng rồi mới tiếp tục dạo quanh trung tâm thương mại.

Lục Thừa Uyên kéo tay Lạc Ninh xuống lầu, đến khu bán giày để mua cho cô đôi giày đế thấp.

Lạc Ninh vốn đã mê giày, vào cửa hàng rồi thì lập tức bị hút mắt không rời.

Lục Thừa Uyên kiên nhẫn đứng bên cạnh, từng đôi từng đôi giày đều ngồi đợi cô thử. Thấy cô ưng đôi nào là gọi nhân viên gói lại ngay.

Sau một giờ, Lạc Ninh đã mua đến sáu đôi giày.

Lý Hương Cúc thì chọn hai đôi.

Còn ông Ngưu chọn một đôi.

Thấy tay Lục Thừa Uyên xách toàn giày của mình, Lạc Ninh cảm thấy hơi ngại.

Cô kéo anh vào một cửa hàng giày nam, chọn đại hai đôi, nhét vào tay anh:

“Em tặng anh, thử xem vừa không.”

Bình Luận (0)
Comment