Lục Thừa Uyên nhanh chóng gọi video cho Tần Lãng.
Lục Thừa Uyên hỏi ngay:
“Vợ tôi lại tới tìm cậu à? Cô ấy lại gặp ác mộng đêm qua?”
Tần Lãng ngả người lên ghế da thật, nói nửa đùa nửa thật:
“Muốn biết à? Mấy hôm trước tôi đi dạo phố, để ý một mẫu đồng hồ…”
Lục Thừa Uyên:
“Gửi mã thanh toán cho tôi.”
Tần Lãng bật dậy ngay:
“Ok luôn! Cảm ơn thiếu gia Lục! Vợ cậu nói tối qua cậu tăng ca không về, cô ấy ngủ một mình lại gặp ác mộng, thắc mắc tại sao cứ ngủ cùng cậu thì lại ngủ ngon.”
Lục Thừa Uyên:
“Cậu trả lời thế nào?”
Tần Lãng:
“Tôi khen cậu hết lời chứ sao. Nói cậu là người mang lại cảm giác an toàn, nên cô ấy mới dễ đi vào giấc ngủ khi ở bên cậu.”
“Sau đó, vợ cậu cũng thẳng thắn nói… cô ấy vẫn chưa chắc có nên ‘sống tạm’ với cậu hay không, vì hai người kết hôn chớp nhoáng, đang trong giai đoạn làm quen. Tôi nhân cơ hội đó ca ngợi cậu thêm một trận nữa, bảo cậu là người chồng tuyệt vời, nên cô ấy cần suy nghĩ kỹ.”
“Tôi thế này có đủ nghĩa khí chưa?”
Lục Thừa Uyên khẽ giật khóe môi:
“Gọi đó là nghĩa khí à? Cậu bị đồng hồ mua chuộc rồi thì có.”
Tần Lãng cười ha ha:
“Nói thế đau lòng lắm đấy. Từ nhỏ cậu ăn cơm nhà tôi không ít, cậu là nửa đứa con của mẹ tôi rồi còn gì. Ba năm cậu làm cảnh sát chìm, tôi còn ở phía sau giúp cậu chăm vợ đấy.”
“Nếu không có tôi âm thầm đẩy lùi đám người theo đuổi cô ấy, thì giờ vợ cậu đã thành vợ người khác rồi. Tôi mượn xe cậu đi chút thì sao? Cậu có đi đâu đâu, để lâu không chạy còn hỏng.”
Lục Thừa Uyên nhíu mày:
“Cô ấy không nghi ngờ gì cậu chứ?”
Tần Lãng nhún vai:
“Chắc tôi không gồng nổi lâu nữa đâu. Hôm nay bị hỏi nhà tôi làm gì, áo tôi mặc là hàng đặt may, xe thì siêu xe bạc tỷ… Cậu phải nhanh lên, lo giải quyết chuyện kia trước khi tôi lộ.”
“Cậu mau nói thật với vợ đi. Nếu cô ấy phát hiện ra cậu giấu chuyện này, đến lúc đó tôi cũng chẳng cứu được.”
Lục Thừa Uyên trầm ngâm:
“Cậu chuẩn bị đi, khi vụ án này kết thúc, cùng tôi đến gặp Cao Hồng Lâm, tìm cách moi ra xem ai là người thuê hắn.”
Tần Lãng lập tức nghiêm túc:
“Không vấn đề. Lúc nào rảnh thì gửi tài liệu về hắn cho tôi nghiên cứu trước.”
Lục Thừa Uyên:
“Được, tôi gửi ngay.”
Tần Lãng:
“Thế nhé, tôi còn phải làm việc. Nhớ mua đồng hồ cho tôi.”
Lục Thừa Uyên:
“Chọn giúp tôi một cái đồng hồ nữ.”
Tần Lãng:
“Tặng vợ à? Vậy đừng chọn loại đắt quá, lỡ cô ấy phát hiện thì phiền. Chọn cái tầm ba bốn vạn thôi.”
Lục Thừa Uyên:
“Được. Gửi về đơn vị cho tôi.”
Tần Lãng:
“Roger, nói chuyện sau.”
Cúp máy xong, Lục Thừa Uyên liền gửi hồ sơ của Cao Hồng Lâm cho Tần Lãng.
Tần Lãng vội lưu lại, xóa sạch dấu vết trò chuyện, rồi chuẩn bị vào ca làm việc.
…
Bên phía Lục Thừa Uyên.
Chưa đầy mấy phút sau, Ngô Hạc từ bộ phận kỹ thuật bước vào, tay ôm một chồng báo cáo.
Vừa ngồi xuống đã ngáp dài:
“Cậu đúng là giày vò tôi đến chết… Cứ tiếp tục thế này, tôi sớm muộn gì cũng chết vì kiệt sức. Tội cho mẹ tôi, còn mong tôi cưới vợ sinh con… tôi đâu dám hại đời ai nữa…”
“Yên tâm, cậu nhất định thọ lâu.”
Ngô Hạc trợn mắt:
“Xí, đừng tưởng tôi không biết cậu có âm mưu gì. Cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa đến cuối đời!”
Lục Thừa Uyên cười cười:
“Cái máy chơi game bản giới hạn mà cậu nhắc bữa trước, tôi đặt rồi. Chiều nay chắc sẽ giao tới. Nhớ canh điện thoại, xuống lấy nhé.”
Ngô Hạc nghe vậy thì tỉnh cả ngủ, vội nắm tay anh:
“Huynh đệ tốt! Có chuyện gì cứ giao cho tôi!”
Lục Thừa Uyên rút tay lại:
“Tối nay tôi có thể về nhà với vợ chứ?”
Ngô Hạc đáp chắc nịch:
“Không những tối nay, mà mai, kia đều được. Nhưng để tôi nhắc cậu, đừng tưởng còn trẻ mà quá sức, cái chuyện đó… làm nhiều cũng hại người, nhớ tiết chế.”
Lục Thừa Uyên lạnh mặt liếc anh ta:
“Lắm lời.”
Ngô Hạc cười khì khì:
“Được rồi, nói chính sự. Kết quả đúng như cậu dự đoán — là mẹ ruột của nạn nhân gây án. Bà già đó ra tay tàn độc thật, dao nào cũng chí mạng. Mà không hiểu sao đã vậy rồi còn phải đâm nhiều nhát như thế?”
“Chắc bà ta căm hận con gái và con rể đến tận xương tuỷ. Không thì cũng không thể dàn dựng một vụ giết người rồi đổ oan cho con rể như thế.”
Đúng lúc đó, Trì Húc xông vào phòng.
Vừa ngồi xuống đã tự rót trà uống ừng ực, rồi nói:
“Tìm được đột phá rồi. Hóa ra nạn nhân không phải con ruột của bà ta, là con nuôi. Hai mẹ con quan hệ cực kỳ căng thẳng, trước đây thường xuyên cãi vã, đánh nhau.”
Lục Thừa Uyên hỏi:
“Biết họ cãi nhau vì chuyện gì không?”
Trì Húc gật đầu:
“Có. Người thân bên nhà nói, cha nuôi rất thương nạn nhân. Mẹ nuôi thì nghi ngờ hai người có quan hệ mờ ám. Từng bắt gặp chồng và con gái nuôi ngủ chung giường.”
“Là ngủ thật, không làm gì hết. Nhưng bà mẹ nuôi không tin, cứ cho rằng giữa họ chắc chắn có chuyện.”
Ngô Hạc khó hiểu:
“Vậy tại sao lại đổ tội cho con rể?”
Trì Húc:
“Chắc là vì ghen. Hai người đàn ông đó — chồng và cha nuôi của nạn nhân — đều đối xử với cô ấy rất tốt. Cả hai từng cãi nhau với bà mẹ vì cô ấy.”
“Trước khi án mạng xảy ra một tháng, cha nuôi còn đòi ly hôn. Ông định dẫn con gái và con rể rời Bắc Lĩnh, về quê sống. Vì nạn nhân chán công việc, muốn nghỉ làm để về quê làm blogger bán hàng, quay video nông thôn.”
“Chồng cô ấy cũng đồng ý. Nhưng cả ba đều không muốn dẫn theo mẹ nuôi.”
Ngô Hạc vỗ tay:
“Vậy là hợp lý rồi. Có thể nghi phạm nghĩ con gái nuôi là người xúi giục chồng mình đòi ly hôn. Cộng thêm mâu thuẫn lâu dài, nên mới nảy sinh ý định giết người.”
Lục Thừa Uyên nghe đến đây đột ngột đứng bật dậy:
“Không ổn! Mau liên hệ với chồng của nghi phạm!”
Trì Húc cũng lập tức phản ứng:
“Nếu đúng là bà ta gây án, vậy thì rất có thể chồng bà ta sẽ là mục tiêu tiếp theo. Tôi đi ngay!”
Vừa chạy ra đại sảnh, anh vừa lớn tiếng hỏi:
“Ai có số điện thoại của cha nạn nhân? Mau gọi cho ông ấy!”
Liêu Kiệt luống cuống lấy điện thoại tra số của chồng nghi phạm, vừa bấm vừa lẩm bẩm:
“Chú ơi, nghe máy đi, nghe máy đi…”
Cuối cùng điện thoại cũng kết nối, nhưng đầu dây bên kia lại là giọng một người phụ nữ:
“Alo, ai đó? Tìm chồng tôi có chuyện gì?”
Liêu Kiệt ngẩn người:
“Chào dì, cháu là người của Phân cục Nam Thành… À… đội trưởng bọn cháu có việc muốn hỏi chú, xin dì chuyển máy giúp.”
Nói xong anh nhanh chóng đưa điện thoại cho Lục Thừa Uyên, như thể cầm một củ khoai nóng phỏng tay.
Lục Thừa Uyên ra hiệu mọi người giữ yên lặng, hít một hơi để ổn định giọng nói, rồi mới cầm máy:
“Chào dì, tôi là Lục Thừa Uyên, đội trưởng đội hình sự Phân cục Nam Thành. Chúng ta từng gặp nhau ở nhà con gái dì, dì còn nhớ chứ?”
Mẹ nuôi nạn nhân đáp ngay:
“Tôi nhớ, không phải các anh đã bắt được thằng con rể khốn kiếp rồi sao? Gọi chồng tôi làm gì nữa? Con gái tôi là bị nó giết, các anh nhất định phải xử tử nó để đòi lại công bằng cho con tôi!”
Lục Thừa Uyên bình tĩnh nói:
“Dì yên tâm, nghi phạm đã bị bắt, nhưng chúng tôi cần làm thủ tục theo quy trình. Cần hỏi chú vài câu. Dì có thể đưa máy cho chú, hoặc bảo chú trực tiếp đến đồn gặp tôi cũng được.”