Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 82

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mẹ nuôi của nạn nhân nói: “Xin lỗi, chồng tôi bây giờ không tiện tiếp chuyện. Nếu các anh có gì cần hỏi, có thể nói với tôi.”

Lục Thừa Uyên nhíu mày, suy nghĩ nhanh rồi nói:

“Dì à, nói qua điện thoại thì khó nói rõ lắm. Hay là thế này nhé, nếu chú không tiện, vậy dì có thể đến một chuyến được không? Mình gặp trực tiếp sẽ dễ trao đổi hơn.”

Đầu dây bên kia im lặng.

Lục Thừa Uyên kiên nhẫn chờ.

Mười mấy giây sau, đối phương đáp: “Được rồi, khoảng nửa tiếng nữa tôi tới. Tới nơi tôi gọi lại vào số này chứ?”

Lục Thừa Uyên: “Vâng, đây là số của đồng nghiệp tôi. Tôi sẽ báo với cậu ấy để xuống đón dì.”

Đối phương: “Được, bảo cậu ấy nửa tiếng nữa xuống đi.”

Lục Thừa Uyên: “Vâng, hẹn gặp lại dì.”

Đối phương: “Ừ.”

Cúp máy, Lục Thừa Uyên lập tức triển khai phân công.

Lục Thừa Uyên nói: “Tôi và Liêu Kiệt ở lại cục chờ nghi phạm, những người còn lại đi với Trì Húc, tới nhà nghi phạm tìm chồng bà ta. Tới nơi, việc đầu tiên là xác nhận xem nghi phạm đã rời đi chưa.”

“Mọi người rõ!” – Tất cả đồng thanh đáp.

Ngô Hạc giữ tay Lục Thừa Uyên lại: “Nghi phạm từng là y tá, rất hiểu cấu trúc cơ thể người. Khi tiếp cận bà ta, nhất định phải cẩn thận. Bà ta rất có thể mang theo dao mổ sắc bén.”

“Đó chính là hung khí gây án. Chỉ cần rạch một đường qua cổ họng là mất mạng.”

Lục Thừa Uyên quay sang Liêu Kiệt: “Liêu Kiệt, nhớ kỹ, lát nữa xuống đón người thì cẩn thận một chút.”

Liêu Kiệt gật đầu: “Vâng, đội trưởng Lục. Cảm ơn thầy Ngô.”

Ngô Hạc: “Không có gì. Tôi lên tầng trước đây. Nếu các cậu tìm được con dao đó, nhớ mang lên cho tôi xem.”

Lục Thừa Uyên: “Được, cậu cứ làm việc đi.”

Trì Húc tập hợp đội ngũ, sẵn sàng xuất phát, trong khi Lục Thừa Uyên và Liêu Kiệt ở lại cục chờ nghi phạm đến.

Hai mươi phút sau, đội của Trì Húc đến khu dân cư nơi nghi phạm sinh sống.

Họ hỏi bảo vệ và kiểm tra camera giám sát, xác nhận nghi phạm đã rời khỏi khu vực cách đây khoảng hai mươi phút, rồi mới lên gõ cửa nhà bà ta.

Nhưng gõ cửa mãi vẫn không ai trả lời.

Trì Húc đành cho người mở khóa, vào nhà tìm kiếm.

Trong phòng ngủ chính, họ phát hiện người chồng đang hôn mê.

Sau khi xin chỉ thị từ Lục Thừa Uyên, Trì Húc để lại một nửa đội ngũ tại hiện trường để điều tra, còn nửa còn lại thì đưa người chồng đến bệnh viện.

Cùng lúc đó, phía Lục Thừa Uyên cũng đã gặp được nghi phạm.

Anh và Liêu Kiệt đưa nghi phạm vào phòng thẩm vấn ghi lời khai.

Trì Húc đưa bệnh nhân đến khoa cấp cứu Bệnh viện Đức Khang, trùng hợp là Lạc Ninh và Diệp Tử đang trực.

Trì Húc gọi hai người ra một góc, tóm tắt ngắn gọn tình hình. Lạc Ninh và Diệp Tử nghe xong đều nhíu mày.

Diệp Tử nhìn sang Lạc Ninh, ra hiệu để cô giải thích.

Lạc Ninh hiểu ý, nói: “Đội phó Trì, tình hình này khá rắc rối. Tốt nhất là các anh đến nhà ở của nghi phạm tìm xem có loại thuốc nào không, có thể là uống hoặc tiêm.”

“Tôi  sẽ cho kiểm tra máu ngay, nhưng không chắc có phát hiện gì rõ ràng.”

Diệp Tử suy nghĩ một lát, rồi vỗ vai Lạc Ninh: “Ninh Ninh, mình đi tìm nhé, mấy anh cảnh sát chưa chắc đã biết đâu là thuốc. Cậu cứ kiểm tra máu cho chú ấy trước đi. Nếu mình tìm được gì sẽ báo lại cho cậu.”

Trì Húc nhanh chóng nói: “Để tôi đưa cô đi. Nghi phạm đã bị đội trưởng Lục kiểm soát tại cục, ở đó cũng có người canh. Giờ điều quan trọng nhất là cứu chú ấy.”

“Vậy để tôi xin phép trưởng khoa đã.”

 

Tôn Bình Chi nghe xong đồng ý để Diệp Tử phối hợp với cảnh sát đến nhà bệnh nhân tìm thuốc, đồng thời cũng đích thân tới khoa cấp cứu cùng hội chẩn với Lạc Ninh.

Trì Húc lái xe đưa Diệp Tử đến nhà nghi phạm.

Ngồi vào xe, anh chủ động bắt chuyện: “Lần này làm phiền mấy cô rồi. Bệnh viện công đông đúc, đội trưởng Lục đặc biệt dặn phải đưa ông ấy đến Đức Khang.”

 

Diệp Tử nhướn mày: “Đội trưởng Lục hình như rất tin tưởng Bệnh viện Đức Khang nhỉ. Là vì quen biết với chủ tịch bệnh viện sao? Quan hệ của họ là gì vậy? Là họ hàng à? Hai người đều họ Lục mà.”

“Tôi cũng không rõ lắm, chắc là có chút quan hệ họ hàng gì đó.” Trì Húc mặt không đổi sắc mà nói dối.

Diệp Tử gật đầu: “Ồ.”

Trì Húc ngừng một lát rồi hỏi: “Cô có sợ không? Phải cùng tôi đến nhà nghi phạm.”

Diệp Tử liếc anh một cái, hỏi ngược lại:

“Sợ gì chứ? Anh vừa nói nghi phạm đã bị đội trưởng Lục bắt về cục rồi mà? Chẳng lẽ bà ta cài bom ở nhà? Đó là nhà của bà ta, bà ta không cần chỗ ở nữa sao?”

“Dĩ nhiên là vẫn cần ở, nên thực ra nhà bà ta là nơi an toàn nhất.”

Trì Húc nhìn Diệp Tử bằng con mắt khác, “Bác sĩ Diệp phân tích có lý đấy. Nhưng thông thường người ta gặp tình huống này vẫn sẽ thấy căng thẳng.”

Diệp Tử thản nhiên: “Vậy anh cứ coi tôi không phải người bình thường đi.”

Trì Húc nghẹn họng, cuộc trò chuyện bị cắt cụt.

Anh không biết nói gì tiếp, cảm thấy đau đầu…

Một lát sau, Diệp Tử như nói với chính mình:

“Thật ra người bình thường đúng là sẽ căng thẳng, nhưng bọn tôi là bác sĩ, mấy tình huống căng thẳng đều từng gặp rồi. Nói thế này đi, người có thể làm ở bệnh viện, đều phải có trái tim đủ mạnh mẽ, mấy chuyện kiểu này không dễ gì làm tôi hoảng sợ.”

Khóe môi Trì Húc khẽ cong, “Đúng, cô nói rất đúng, nên tôi rất khâm phục những người làm bác sĩ như các cô.”

Diệp Tử nghiêng đầu nhìn anh, mím môi, khẽ nói:

“Tôi cũng khâm phục những người làm cảnh sát như các anh. Các anh mới là người dũng cảm nhất, vì bảo vệ người dân trong thành phố này mà cống hiến bản thân.”

“Tôi không làm được như vậy, tôi cùng lắm là cứu người, chứ không đến mức hy sinh bản thân.”

Trì Húc cười: “Thôi đừng tâng bốc nhau nữa. Dù là bác sĩ hay cảnh sát, chúng ta cũng chỉ là những người bình thường thôi.”

Diệp Tử khẽ thở dài: “Đúng vậy. Nhiều người cứ đeo kính màu hồng khi nhìn vào nghề nghiệp của chúng ta, mà quên mất rằng chúng ta cũng là con người bình thường. Cũng có cha mẹ cần hiếu kính, có người thân cần chăm lo.”

“Điều quan trọng nhất là, chúng ta cũng bằng da bằng thịt, cũng biết đau, chứ có phải đao thương bất nhập gì đâu.”

Trì Húc gật đầu tán đồng: “Phải rồi, ai mà chẳng bằng da bằng thịt, ai cũng có thất tình lục dục.”

Sau đó, cả hai đều im lặng.

Lần đầu tiên, Trì Húc cảm thấy khoảng cách giữa anh và Diệp Tử đã rút ngắn lại.

Anh không rõ Diệp Tử có cảm nhận giống vậy hay không.

Thật ra, Diệp Tử cũng có cùng cảm giác đó.

Chỉ là bề ngoài cô vẫn tỏ ra điềm tĩnh, lại đang có nhiệm vụ, nên khi đến nhà nghi phạm, cô lập tức bắt tay vào tìm kiếm.

Sau hơn mười phút lục soát, cuối cùng họ cũng tìm thấy thuốc tiêm trong một chiếc ba lô đặt trong tủ quần áo ở phòng ngủ chính.

Diệp Tử vội vàng chụp ảnh thuốc rồi gửi ngay cho Lạc Ninh.

Lạc Ninh nhận được ảnh, lập tức báo cáo với Trưởng khoa, sau đó làm theo chỉ thị để tiêm thuốc điều trị cho bệnh nhân.

Khi Diệp Tử và Trì Húc quay trở lại khoa cấp cứu, thì bệnh nhân cũng vừa tỉnh lại.

Biết Trì Húc là cảnh sát, bệnh nhân nắm chặt tay anh, kích động nói:

“Chính vợ tôi là kẻ đã giết con gái tôi! Là cô ta lên kế hoạch tất cả, còn định đổ tội cho con rể tôi! Cô ta còn định giết cả tôi! Các anh mau bắt cô ta lại!”

Biết vợ mình đã bị tạm giữ tại đồn cảnh sát, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

Trì Húc lập tức gọi điện báo lại toàn bộ cho Lục Thừa Uyên.

Khi tan ca, Lạc Ninh nhận được tin nhắn từ Lục Thừa Uyên, anh nói rằng tối nay phải ở lại làm việc, thẩm vấn nghi phạm suốt đêm.

Lạc Ninh nhắn lại: “Nhớ ăn cơm nhé.”

Trì Húc để lại hai cảnh sát ở lại bệnh viện để bảo vệ chồng của nghi phạm, còn anh thì mang theo lời khai trở về cục tiếp tục tăng ca.

Bình Luận (0)
Comment