Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 90

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngô Lệ Mai tức đến nghiến răng ken két.

“Lạc Ninh, nếu cháu bán căn nhà này, thì đừng mong bọn ta sẽ chăm sóc bà nooii già của cháu nữa!”

Lạc Ninh nhún vai: “Cháu vốn cũng không trông mong nhà thím lo cho bà nội. Cháu có thể tự mình lo cho bà mà. Bà ơi, bà dọn về nhà cháu sống đi, ở cùng vợ chồng cháu cho vui.”

“Được, bà dọn về ở với hai đứa. Bà cũng chẳng muốn ở lại đây nữa.” – Lý Hương Cúc đồng ý rất dứt khoát.

Ngô Lệ Mai sững người. Bà ta hiểu rất rõ tính cách của Lạc Ninh.

Lạc Ninh đã nói muốn bán nhà thì rất có khả năng sẽ thật sự bán.

Lý Hương Cúc kéo tay cháu gái: “Diệp Tử chắc sắp đến rồi, cháu mau đi đi. Tối nay bà sẽ nói với chú cháu, bảo họ đi tìm nhà để chuyển ra. Rảnh thì đi tìm môi giới, đăng tin bán căn nhà này đi.”

“Chờ bán xong, bà sẽ dọn về sống với hai đứa.”

Lúc này, Lạc Ninh mới nhận ra bà nội thật sự nghiêm túc, không phải chỉ đang dọa Ngô Lệ Mai.

Cô gật đầu: “Dạ, bà ơi, cháu đi trước nhé. Mình gọi điện sau.”

Vừa thấy Lạc Ninh xoay người rời đi, Ngô Lệ Mai lập tức nổi đóa, gào lên cãi vã với bà cụ:

“Mẹ! Con biết mẹ không thích con, nhưng dù sao mẹ cũng nên nghĩ đến con trai và cháu trai của mẹ chứ? Mẹ phân rõ ai quan trọng hơn không? Cháu nội thì không bằng cháu gái à? Mẹ hồ đồ thật rồi!”

Lý Hương Cúc lạnh giọng: “Ngô Lệ Mai, tôi già thật, nhưng chưa hồ đồ. Chính cô mới là chưa già mà đầu óc đã lú lẫn. Suốt ngày chỉ nghĩ đến chiếm đoạt của người khác, mặt cô đúng là dày không ai bằng!”

Ngô Lệ Mai gằn giọng: “Mẹ, con muốn căn nhà này chẳng phải cũng vì mẹ sao? Để mẹ có chỗ nương thân! Mẹ đừng trách con không nhắc mẹ, Lạc Ninh có lấy được người chồng tốt cỡ nào thì cũng là người ngoài!”

“Giờ mẹ còn tự lo được, chứ sau này lỡ mẹ không thể tự chăm sóc mình nữa, mẹ nghĩ người ta sẽ chăm mẹ à? Người ta chỉ xem mẹ là gánh nặng, rồi quẳng mẹ vào viện dưỡng lão thôi!”

Lý Hương Cúc hừ một tiếng: “Viện dưỡng lão thì sao? Tôi lại thấy chỗ đó rất tốt. Cô nhắc tôi mới nhớ, tôi đổi ý rồi, tôi không dọn về ở với hai đứa nữa, tôi đi viện dưỡng lão!”

“Giờ viện dưỡng lão còn đẹp như khách sạn năm sao, có người phục vụ, lại có bạn bè trò chuyện, không sợ cô đơn. Lỡ bệnh thì có người chăm sóc. Cô còn dám chê à?”

Ngô Lệ Mai nhất thời cứng họng, mặt đỏ bừng vì tức.

Lạc Ninh đi đến lề đường, vừa thấy xe của Diệp Tử đang đỗ ven đường liền bước nhanh tới, mở cửa ghế phụ ngồi vào.

Diệp Tử nhìn thấy cô liền đặt điện thoại xuống: “Mình đang định gọi cho cậu đấy.”

Lạc Ninh vừa thắt dây an toàn vừa đáp: “Ừ, vừa rồi có chút chuyện nên đến muộn.”

Thấy sắc mặt bạn mình không tốt, Diệp Tử hỏi ngay: “Lại bị thím cậu làm khó à?”

Lạc Ninh thở dài, kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra cho bạn thân nghe.

Diệp Tử nghe xong tức giận không để đâu cho hết: “Sao bà ta lại mặt dày đến mức đó chứ? Dám nói căn nhà đó có một nửa là của họ à? Quả nhiên, người không biết ơn thì chỉ biết đòi hỏi ngày càng nhiều.”

 

Lạc Ninh: “Chứ còn gì nữa. Lúc đó bà nội sợ một mình không thể nuôi mình khôn lớn, mới để họ dọn vào để cùng chăm sóc. Kết quả là toàn bà chăm mình một mình.”

“Mình nhớ hồi nhỏ mình bị sốt phải đi viện giữa đêm, cũng là bà đưa đi, chẳng thấy họ đâu.”

Diệp Tử: “Mình thấy cậu nên nhân cơ hội này bán luôn nhà, rồi mua một căn nhỏ ở ngoại ô cho bà ở dưỡng già. Không khí ngoài đó tốt hơn nhiều so với trong thành phố.”

Lạc Ninh nhướn mày, gật gù: “Ý này hay đấy. Ban đầu mình tính đón bà về ở chung, nhưng nghe cậu nói vậy cũng hợp lý. Mình sẽ hỏi bà thử xem bà có muốn ra ngoại ô ở không, nếu muốn thì mình sẽ mua nhà ở đó cho bà.”

Diệp Tử: “Ừ, cậu cứ bàn trước với bà đã. Nếu bà đồng ý thì báo mình một tiếng, mình nhờ bạn giúp bán căn nhà hiện tại. Căn nhà này lại còn là nhà trong khu học, chắc chắn bán nhanh.”

“Đợi bán xong rồi bảo bạn mình tìm giúp một căn ở ngoại ô, tốt nhất là nhà tầng trệt có sân cho bà trồng rau. Mình cũng muốn sống kiểu đó khi về già.”

Lạc Ninh nghe xong càng thêm quyết tâm: “Vậy mình gọi cho bà nội luôn.”

Nói là làm, cô gọi điện cho bà, trò chuyện hơn mười phút. Cả hai thống nhất: sẽ bán nhà trong thành phố, rồi mua một căn nhỏ ở ngoại ô, tốt nhất là nhà tầng trệt có thể trồng rau.

 

Sau khi cúp máy, Lạc Ninh mới phát hiện Diệp Tử đã đỗ xe trước một quán cà phê. Cô nhìn ra ngoài rồi quay sang bạn thân đang tháo dây an toàn:

“Không phải bảo đi xem phim sao?”

Diệp Tử cười ngượng: “Cậu đi cùng mình gặp một người trước đã, gặp xong rồi mình đi xem phim.”

Lạc Ninh lập tức nhận ra: “Cậu không phải rủ mình đi xem phim, mà là nhờ mình đi cùng đi xem mắt, đúng không?”

Diệp Tử: “Chỉ một lát thôi mà, cậu đi cùng mình nha.”

Lạc Ninh tháo dây an toàn: “Được rồi, mình cũng đang muốn uống cà phê. Về chuyện căn nhà, cứ vậy đi. Nhờ cậu nói với bạn cậu, nhờ họ bán giúp mình căn nhà này.”

“Và tìm cho mình một căn nhà ở ngoại ô, có sân trồng rau.”

Diệp Tử gật đầu: “Không thành vấn đề. Xong vụ xem mắt, mình sẽ gọi ngay. Căn nhà của cậu bán đi là đủ để mua một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô rồi. Có muốn bù thêm một ít, mua hẳn biệt thự không?”

“Chủ sở hữu vẫn ghi tên cậu, sau này cũng là của cậu.”

Lạc Ninh nghĩ ngợi một lúc: “Cũng được, bảo bạn cậu xem thử giúp mình. Nếu giá hợp lý thì mua luôn.”

Hai người vừa đi đến trước cửa quán cà phê thì điện thoại của Lục Thừa Uyên gọi đến.

Lạc Ninh bảo Diệp Tử vào trước, còn cô thì bước qua một bên để nghe máy: “A lô.”

Lục Thừa Uyên: “Em định bán căn nhà của bà nội à?”

Lạc Ninh: “Là bà nói với anh sao?”

Lục Thừa Uyên: “Ừ, bà nói em muốn bán nhà, rồi mua một căn khác ở ngoại ô cho bà dưỡng già.”

Lạc Ninh: “Đúng là em đang tính vậy.”

Lục Thừa Uyên: “Anh có một người bạn đang muốn mua nhà trong khu học như nhà em. Nếu em đã quyết định rồi, anh có thể hẹn cậu ấy gặp em để nói chuyện. Ngoài ra, anh có một căn biệt thự ở ngoại ô, có thể để bà chuyển đến ở.”

Lạc Ninh ngạc nhiên: “Anh có biệt thự ở ngoại ô?”

Lục Thừa Uyên: “Ừ, quên chưa nói với em, là ông nội mua cho anh, cả nội thất cũng do ông sắp xếp. Anh chưa từng đến ở.”

Nghe đến là ông nội mua, Lạc Ninh cũng không thấy lạ.

“Vậy được, anh cứ hẹn bạn anh gặp em nói chuyện thử. Sau đó bọn mình chọn thời gian đưa bà ra đó xem nhà.”

Lục Thừa Uyên: “Được, anh sẽ liên hệ với cậu ấy.”

Lạc Ninh: “Vậy em cúp máy nhé, em đang đi cùng Diệp Tử đi xem mắt.”

Lục Thừa Uyên: “Diệp Tử đi xem mắt à?”

Lạc Ninh: “Ừ, bị ba mẹ ép.”

Lục Thừa Uyên: “Được rồi, tối về mình nói tiếp.”

Cúp máy xong, Lạc Ninh nhanh chóng đi vào quán cà phê, vỗ nhẹ vai Diệp Tử rồi ngồi xuống cạnh cô.

Lạc Ninh nói: “Không cần nhờ bạn cậu nữa đâu. Chồng mình nói có bạn đang muốn mua nhà học khu như của mình, anh ấy sẽ sắp xếp hẹn gặp. Ngoài ra, anh ấy còn có biệt thự ở ngoại ô nữa.”

“Thế nên mình cũng không cần mua nhà mới nữa, chỉ cần đưa bà tới đó ở là được.”

Diệp Tử kinh ngạc: “Gì mà hên vậy? Xem ra nhà ông xã cậu cũng giàu có phết đấy chứ.”

Lạc Ninh mỉm cười: “Là ông nội anh ấy mua cho, không phải tiền anh ấy.”

Bình Luận (0)
Comment