Diệp Tử vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, gọi hai ly cà phê cùng vài món điểm tâm nhẹ cho cả hai.
Lạc Ninh cầm ly nước chanh Diệp Tử rót cho, nhấp một ngụm rồi lười biếng hỏi:
“Đối tượng xem mắt của cậu bao giờ đến?”
Diệp Tử: “Còn sớm, nửa tiếng nữa mới đến. Mình uống cà phê trước đi, hiếm lắm mới được nghỉ ngơi. Hưởng thụ là chính, xem mắt chỉ là phụ.”
Lạc Ninh nhướng mày, cười tủm tỉm liếc bạn:
Diệp Tử cũng uống một ngụm nước chanh: “Khả năng đó nhỏ lắm.”
Lạc Ninh: “Cậu biết sao mà nói khả năng nhỏ? Nhân duyên mà, là thứ rất kỳ diệu.”
Diệp Tử: “Ý cậu là kiểu nhân duyên như cậu với ông xã Lục ấy hả? Trường hợp như vậy xác suất chắc còn chưa đến 0.1%, đến phim thần tượng còn không dám dựng thế.”
Lạc Ninh: “Nói thế cũng không sai, nhưng xác suất thấp đến đâu cũng vẫn có thể xảy ra. Trên đời này không thiếu gì nhất – là – người. Người càng nhiều, xác suất càng tăng.”
Diệp Tử: “Cậu nói cũng đúng. Lúc mình hai mươi tuổi thì cũng từng mơ mộng bạch mã hoàng tử, nhưng giờ mình đã hai mươi tám rồi. Cậu biết hai mươi tám có nghĩa là gì không?”
Lạc Ninh nhoẻn miệng cười: “Là gì vậy?”
Diệp Tử nháy mắt trêu: “Là nếu hai đứa mình đi khám thai bây giờ sẽ bị xếp vào diện sản phụ lớn tuổi.”
Lạc Ninh bật cười: “Vậy thì cậu nên cân nhắc ‘lên xe trước, mua vé sau’.”
Diệp Tử: “Cậu biết không, mình còn từng nghĩ đến việc không lấy chồng, chỉ chọn gen tốt, sinh con trước để giữ tài sản nhà mình.”
Lạc Ninh: “Cách đó không tệ, đáng để cân nhắc đấy.”
Nhân viên mang cà phê và đồ ăn lên. Hai người tán gẫu linh tinh hơn mười phút thì…
Đối tượng xem mắt của Diệp Tử đến.
Khi người đó xuất hiện trước mặt hai người, cả hai đều sững sờ.
Lăng Hạo Nhiên cầm một bó hoa hồng xanh bước tới, mỉm cười chào: “Bác sĩ Diệp, bác sĩ Lạc, chào hai cô, xin lỗi vì tôi đến muộn.”
Mạnh Chiêu Đệ từng nói với con gái, đối tượng xem mắt sẽ cầm hoa hồng xanh đến quán cà phê — vì Diệp Tử thích loài hoa này.
Lúc này, cả quán chỉ có mỗi Lăng Hạo Nhiên cầm hoa hồng xanh. Không cần đoán, cũng biết là anh ta.
Diệp Tử cười gượng: “Ha ha… Lăng tiên sinh, sao lại là anh?”
Lăng Hạo Nhiên đưa bó hoa cho cô: “Là tôi. Tôi chính là đối tượng xem mắt hôm nay của bác sĩ Diệp.”
Diệp Tử: “Anh chẳng lẽ biết trước đối tượng là tôi?”
Lăng Hạo Nhiên: “Tôi biết sớm hơn cô vài tiếng. Mẹ tôi đưa ảnh cô cho tôi xem, tôi nhận ra ngay. Vì rất muốn làm quen với cô nên tôi đã đồng ý.”
Diệp Tử quay sang liếc Lạc Ninh một cái, hai người trao nhau ánh nhìn.
Lạc Ninh vội vẫy tay gọi phục vụ để Lăng Hạo Nhiên gọi món.
Lăng Hạo Nhiên lịch sự: “Cho tôi một ly giống như hai cô, cảm ơn.”
Diệp Tử mím môi: “Anh là con trai của Chủ tịch Tập đoàn Lăng thị? Vậy mà ông ấy lại đồng ý cho anh vào giới giải trí sao?”
Lăng Hạo Nhiên thật thà: “Nếu tôi là con một thì chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý. Nhưng tôi còn một anh trai hơn tôi 5 tuổi, rất đam mê kinh doanh. Nhờ vậy mà tôi mới được tự do.”
“Nhưng…” — Anh ngừng một lát rồi nói tiếp — “Bố mẹ tôi có một yêu cầu: không được yêu người trong giới showbiz.”
Diệp Tử cười gượng: “Chuyện tình cảm khó nói lắm, đâu phải cứ muốn là điều khiển được đâu.”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Lăng Hạo Nhiên nhìn cô đầy chân thành: “Cảm xúc đúng là không thể điều khiển, nhưng tôi thấy mình may mắn, vì người tôi thích không phải là người trong giới.”
Ánh mắt anh nhìn Diệp Tử không giấu được chút si mê, đến cả Lạc Ninh bên cạnh cũng đỏ mặt thay.
Diệp Tử ngượng ngùng, vội bưng ly cà phê lên uống một ngụm lớn.
Phục vụ mang cà phê đến, Lăng Hạo Nhiên vừa cảm ơn vừa dùng thìa khuấy cà phê, hỏi một cách tự nhiên:
“Bác sĩ Diệp là con một đúng không?”
Diệp Tử đặt ly xuống: “Đúng vậy, tôi là con một, nên sau này còn phải chăm sóc ba mẹ tôi nữa.”
Lăng Hạo Nhiên mỉm cười: “Không vấn đề gì. Việc dưỡng già của bố mẹ tôi do anh trai tôi lo. Chúng ta chỉ cần chăm sóc ba mẹ cô là được. Nếu cô muốn sống cùng ba mẹ, tôi có thể dọn về.”
Diệp Tử khựng lại, cười gượng: “Lăng tiên sinh nói vậy vui tính quá. Bố mẹ anh sao có thể đồng ý cho anh làm con rể ở rể chứ?”
Lăng Hạo Nhiên: “Bố mẹ tôi rất thoáng, không để tâm mấy chuyện đó. Với lại, tôi đã nói rồi, tôi còn có anh trai, và anh ấy đã kết hôn, sinh được một cặp song sinh.”
Diệp Tử ngẩng đầu: “Oa, chị dâu anh giỏi thật, chắc bố mẹ anh vui lắm.”
Lăng Hạo Nhiên: “Đúng vậy, mẹ tôi giờ suốt ngày quấn lấy hai đứa cháu nội. Bà chỉ yêu cầu tôi một điều: đến tuổi nên lập gia đình, sinh con. Còn chuyện ở rể hay không, bà chẳng quan tâm.”
Lạc Ninh cười chen vào: “Quả là bà mẹ hiện đại, thật không dễ gặp.”
Lăng Hạo Nhiên nhìn Diệp Tử với ánh mắt đầy mong đợi.
“Bác sĩ Diệp thấy tôi thế nào? Nếu có gì cần hỏi cứ nói nhé.”
Diệp Tử: “Lăng tiên sinh, anh rất tốt, ngoại hình đẹp, gia cảnh cũng tốt. Nhưng tôi cảm thấy hôn nhân phải có tình cảm, không có tình yêu thì khó hạnh phúc. Anh hiểu ý tôi chứ?”
Lăng Hạo Nhiên: “Tôi hiểu. Chính vì thế chúng ta không cần vội, có thể bắt đầu từ tình bạn.”
Diệp Tử gật đầu: “Đúng vậy, ý tôi cũng vậy, cứ bắt đầu từ bạn bè trước, những chuyện sau này thì thuận theo tự nhiên.”
Lăng Hạo Nhiên ngẩng mắt, mỉm cười: “Được, tôi sẽ bảo mẹ từ chối các buổi xem mắt khác.”
Diệp Tử hơi sững người: “Thật ra… cũng không cần thiết phải từ chối đâu. Lăng tiên sinh cũng có thể tiếp xúc thêm vài người, biết đâu lại gặp được ai đó khiến anh rung động thì sao.”
Lăng Hạo Nhiên: “Tôi sẽ không làm vậy. Như thế là không tôn trọng bác sĩ Diệp. Hơn nữa, tôi cam đoan rằng khi làm việc, tôi sẽ luôn giữ khoảng cách với các bạn diễn nữ.”
Diệp Tử nhất thời không biết nói gì, dưới bàn còn lén kéo tay áo Lạc Ninh để cầu cứu.
Lạc Ninh hiểu ý, liền chuyển chủ đề: “Lăng tiên sinh gần đây có đang đóng phim nào không? Hay sắp tới có dự án gì mới không?”
Lăng Hạo Nhiên: “Bộ phim trước của tôi vừa mới đóng máy. Hiện tại chưa có hợp đồng phim mới, nhưng đang thương lượng tham gia một chương trình truyền hình thực tế. Nếu ký được, tháng sau sẽ bắt đầu ghi hình.”
Lạc Ninh: “Ghi hình ở đâu vậy? Nghề như của anh chắc phải bay liên tục nhỉ?”
Lăng Hạo Nhiên cười: “Thật ngại quá, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, chưa có nhiều lịch trình đến vậy. Phần lớn thời gian tôi vẫn ở nhà, ít khi phải đi công tác.”
Diệp Tử tò mò: “Vậy những lúc ở nhà anh làm gì?”
Lăng Hạo Nhiên: “Tôi thường xem phim, đọc sách, học thêm vài thứ. Ngoài ra thì tập gym, thỉnh thoảng chơi vài ván game.”
Nghe đến game, Diệp Tử lập tức hào hứng: “Anh chơi game gì?”
Lăng Hạo Nhiên vừa nói ra tên game, thì trùng hợp đó lại đúng là tựa game mà Diệp Tử thích nhất.
Thế là hai người liền hào hứng trò chuyện không ngừng, để Lạc Ninh ngồi bên cạnh bị “ra rìa” hoàn toàn.