Lục Viễn Chinh khẽ bật cười, dịu dàng nói:
“Trong mắt mẹ và anh cả, em mãi mãi chỉ là một đứa trẻ.”
Lục Thừa Uyên mặt không biểu cảm, cầm ly nước chanh uống một hơi dài.
Quả thật anh đang thấy khát. Một ngụm nước chanh trôi xuống, cổ họng dễ chịu hơn hẳn.
Vì Lạc Ninh không thích mùi thuốc lá, anh đã quyết tâm cai hẳn.
Lục Viễn Chinh cũng cầm ly cà phê thứ hai vừa được rót thêm, uống một ngụm rồi nói tiếp:
“Anh đã bảo thư ký tìm đoạn phỏng vấn em trên truyền hình, gửi cho mẹ xem.”
“Mẹ nói suýt không nhận ra em nữa, khen em đẹp trai, nhưng cũng có chút lo lắng.”
“Lo là em xuất hiện công khai như vậy trên truyền hình, có thể sẽ bị tổ chức tội phạm trả thù.”
Lục Thừa Uyên kiên nhẫn giải thích:
“Lần bắt giữ này được tổ chức livestream là do cấp trên sắp xếp, mục đích là để người dân nâng cao ý thức cảnh giác với cờ bạc trực tuyến.”
“Những thành viên chủ chốt của băng nhóm đã bị bắt, còn mấy kẻ tay chân nhỏ lẻ thì đang bị truy lùng.”
“Chúng còn đang lo bỏ trốn, sao dám tự tìm đến gây sự?”
Ngoại trừ tên Hắc Bì đâm vào anh hôm qua.
Lý do Hắc Bì quay lại, không phải để báo thù cho anh em Cao Đại Hải, mà là vì không thể chấp nhận sự phản bội của Lục Thừa Uyên.
Lục Viễn Chinh như cố ý thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt rồi, lát nữa anh sẽ nói lại với mẹ để bà yên tâm hơn.”
Lục Thừa Uyên hơi nhếch môi:
“Anh cả, nếu anh thực sự muốn mẹ bớt lo, thì ít nói chuyện về em đi. Em tin rằng nếu anh không chủ động nhắc, mẹ cũng chẳng hỏi đến đâu.”
Lục Viễn Chinh sững người:
“Thừa Uyên, em vẫn còn giận mẹ đúng không? Năm xưa mẹ ngăn em thi vào trường cảnh sát là vì lo lắng cho em, nghề này quá nguy hiểm.”
“Dù bà ấy có nói những lời cứng rắn, nhưng mẹ là người ngoài lạnh trong nóng, bao năm nay vẫn luôn dõi theo em.”
“Mỗi lần gọi điện cho anh, phần lớn thời gian đều là hỏi han chuyện của em.”
Lục Thừa Uyên khẽ cười:
“Vậy à? Thế thì phiền anh nhắn lại với mẹ rằng, em biết tự chăm sóc bản thân, không cần bà phải lo, còn anh, công việc bận rộn như vậy cũng không cần phí thời gian quan tâm đến em.”
Sắc mặt Lục Viễn Chinh trầm xuống:
“Thừa Uyên, em nói là em đã trưởng thành, nhưng cách em nói chuyện với anh bây giờ chẳng khác nào một đứa trẻ chưa lớn.”
“Chúng ta là người một nhà, ba mất sớm, chỉ còn ba mẹ con ta, lẽ ra càng phải đoàn kết.”
Lục Thừa Uyên ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh trai:
“Ai nói chỉ còn ba người? Còn ông bà nội nữa, ông bà không phải người sao?”
“Anh cả, với anh mẹ là người quan trọng, nhưng với em, ông bà nội mới là người quan trọng nhất.”
Lục Viễn Chinh siết chặt tay cầm ly cà phê:
“Em đừng chối, thật ra trong lòng em vẫn canh cánh chuyện năm xưa đúng không?”
Lục Thừa Uyên:
“Em không hiểu anh đang nói gì. Năm xưa có chuyện gì khiến em phải ghi hận sao?”
Lục Viễn Chinh ngập ngừng:
“Chuyện mẹ chỉ mang anh đi định cư mà để em lại… Nếu em trách mẹ, thì trách anh đi, đừng trách mẹ. Một mình bà làm sao chăm nổi hai đứa trẻ?”
“Nếu sớm biết em sẽ để bụng như vậy, anh đã ở lại, để em theo mẹ rồi.”
Lục Thừa Uyên thản nhiên cười:
“Anh cả, em nghĩ anh và mẹ hiểu lầm rồi. Em chưa từng oán trách mẹ đã bỏ em lại, ngược lại, em còn biết ơn vì điều đó, nhờ vậy em mới được ở cạnh ông bà nội.”
“Nếu thật sự phải nói rõ, thì em chỉ cảm thấy… em không có nhiều tình cảm với mẹ và anh thôi, chẳng nói đến hận thù gì cả. Ngày ấy nếu mẹ có định mang em đi, em cũng không đi theo đâu.”
Lục Viễn Chinh nhìn chằm chằm em trai mấy giây:
“Thôi không nói chuyện cũ nữa, lâu lắm mới gặp nhau, hiếm khi có dịp ngồi lại nói chuyện.”
“Đúng rồi, vợ anh muốn giới thiệu cho em một cô gái, điều kiện rất tốt. Mẹ cũng xem qua rồi, cũng thấy được lắm. Em cân nhắc thử xem? Hoặc gặp mặt làm quen cũng được…”
“Anh cả, em có người yêu rồi.” – Lục Thừa Uyên ngắt lời, “Phiền anh nói lại với chị dâu, chuyện của em không cần chị ấy bận tâm.”
Lục Viễn Chinh bán tín bán nghi:
“Em thực sự có bạn gái à? Vậy hôm nào giới thiệu cho bọn anh biết mặt, bọn anh cũng có thể góp chút ý kiến.”
Lục Thừa Uyên không khách khí:
“Bạn gái của em, tại sao phải để người khác góp ý? Giày em mang có vừa không, thoải mái hay không, lẽ nào các người biết rõ hơn em?”
Lục Viễn Chinh nghẹn lời:
“Thừa Uyên, bọn anh chỉ là quan tâm thôi mà. Người trong cuộc thường mù quáng, người ngoài cuộc sáng suốt hơn.”
Lục Thừa Uyên khẽ cười khẩy:
“Là quan tâm, hay là muốn kiểm soát? Trong mắt em, các người chỉ đang lấy danh nghĩa lo lắng cho em để danh chính ngôn thuận can thiệp vào cuộc sống của em.”
Lục Viễn Chinh đỏ bừng mặt:
“Thừa Uyên, sao em lại nghĩ vậy? Vợ anh là người đơn giản, chẳng có mưu tính gì đâu. Huống hồ, chị ấy thì có thể điều khiển em được sao? Chị ấy chỉ là một người nội trợ.”
Lục Thừa Uyên cười nhạt:
“Em cũng thấy chị dâu không phải người như vậy, dù sao em với chị ấy cũng không thân. Việc giới thiệu đối tượng cho em, chắc chắn là ý của anh hoặc mẹ rồi.”
Sắc mặt Lục Viễn Chinh tối sầm lại:
“Được rồi, bị em đoán trúng rồi. Là ý của mẹ, bà sợ em lấy đồng nghiệp làm vợ.”
Lục Thừa Uyên:
“Vậy thì anh nói lại với mẹ, em không thích ai can thiệp vào chuyện riêng của mình. Năm xưa mẹ chọn rời đi định cư thì nên an hưởng tuổi già ở đó.”
“Giờ mới muốn quan tâm em, để làm gì? Chẳng lẽ mong em biết ơn vì điều đó?”
Lục Viễn Chinh cứng họng, chỉ còn biết trợn mắt nhìn em trai.
Lục Thừa Uyên đứng dậy:
“Xin lỗi anh cả, bây giờ là giờ làm việc. Anh thì có thể linh hoạt, còn em phải quay về báo cáo công việc với cấp trên. Em đi trước.”
Lục Viễn Chinh nhìn theo bóng em trai rời đi, bàn tay siết chặt lấy ly cà phê.
Khẽ lẩm bẩm:
“Đồ ngạo mạn. Nếu không phải ông già coi trọng cậu, cậu nghĩ tôi muốn để tâm đến cậu sao? Tốt nhất là cứ ở lại cục cảnh sát cả đời, đừng về giành quyền thừa kế Tập đoàn Đức Khang với tôi.”
…
Lục Thừa Uyên trở lại cục nhưng không vào văn phòng mà lên tầng tìm Cục trưởng Dương Binh.
Dương Binh đang nghe điện thoại, thấy anh đến liền ra hiệu ngồi đợi.
Lục Thừa Uyên ngồi xuống ghế sofa, rót một ly trà từ bình trên bàn trà, thong thả thưởng thức.
Hai phút sau Dương Binh kết thúc cuộc gọi, đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc, ngồi đối diện Lục Thừa Uyên.
Hỏi:
“Thế nào rồi? Hôm nay gặp Cao Hồng Lâm, có moi được gì không?”
Lục Thừa Uyên đáp ngắn gọn:
Dương Binh nhướn mày:
“Có nghi ngờ ai cụ thể không?”
Lục Thừa Uyên lắc đầu:
“Không, hoàn toàn không có manh mối.”
Dương Binh khẽ thở dài, cầm bình trà rót thêm cho anh:
“Vậy thì cứ tiếp tục thẩm vấn, đến khi nào họ khai ra thì thôi.”
Lục Thừa Uyên:
“Vâng.”
Dương Binh đặt bình trà xuống, cầm ly của mình uống một ngụm:
“Còn tên Hắc Bì, cậu định xử lý thế nào? Có thể thuyết phục hắn làm nhân chứng cho ta không?”