Lục Thừa Uyên suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Được, tôi sẽ cố gắng.”
Dương Binh như trút được gánh nặng, nói tiếp:
“Vụ án lần này có thể thuận lợi phá án đều nhờ công lao của cậu. Cấp trên rất coi trọng, phía cục chuẩn bị tổ chức một buổi lễ tuyên dương, cậu về chuẩn bị phát biểu đi.”
Lục Thừa Uyên:
“Buổi lễ đó tôi không tham dự đâu. Đây là nhờ sự lãnh đạo sáng suốt của cục trưởng Dương, tôi chỉ làm theo chỉ đạo của ngài. Nếu cần tuyên dương, thì tuyên dương ngài là được rồi.”
Dương Binh nheo mắt nhìn anh:
“Sao vậy, sợ người ta đào ra thân phận thật của cậu à?”
Lục Thừa Uyên bật cười, phản vấn:
“Cục trưởng muốn để thân phận của tôi bị truyền thông đào ra sao? Đến lúc đó đau đầu chắc chắn là ngài.”
Dương Binh thở dài:
“Đừng nói là truyền thông, chỉ riêng người trong cục mà biết ông cậu là người giàu nhất Bắc Lĩnh thì cũng đủ loạn rồi. Thôi được, cậu không muốn đi thì tôi cũng không ép.”
“Tôi sẽ thay cậu đi ứng phó, nhưng nói trước, cấp trên có ý định bồi dưỡng cậu làm người kế nhiệm tôi sau này. Cậu hãy nghĩ cho kỹ, nếu một ngày vụ án của cha cậu phá được.”
“Cậu sẽ chọn tiếp tục ở lại cục, hay trở về thừa kế sản nghiệp của nhà mình?”
Lục Thừa Uyên cong môi cười:
“Giờ cục trưởng thấy tôi ngứa mắt rồi à? Muốn đuổi tôi đi đúng không?”
Dương Binh:
“Nếu tôi thấy cậu ngứa mắt thì đã chẳng nhận cậu vào đội từ đầu. Vụ án của cha cậu là điều tiếc nuối lớn nhất trong đời tôi, mỗi lần thấy cậu, tôi lại thấy mình mắc nợ.”
Lục Thừa Uyên:
“Cục trưởng để tôi tham gia điều tra vụ án đó, tôi đã rất biết ơn rồi. Cảnh sát không phải thần thánh, không thể phá được mọi vụ án. Tôi chưa từng oán trách ngài hay bất cứ ai.”
Dương Binh gật đầu:
“Tôi biết, cậu là một đứa trẻ hiểu chuyện. May mà giờ cậu đã tìm được nghi phạm bắt cóc và giết cha cậu. Tôi tin cậu sớm muộn gì cũng tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau.”
Ánh mắt Lục Thừa Uyên kiên định:
“Dù hắn có trốn ở đâu, tôi cũng sẽ đào ba thước đất để lôi hắn ra.”
…
Trì Húc bưng một ly cà phê đi quanh tổ kiểm tra công việc.
Thấy Lục Thừa Uyên trở lại, anh liền bước nhanh theo sau, cùng vào văn phòng.
Anh đóng cửa lại, tò mò hỏi:
“Cục trưởng Dương tìm cậu làm gì? Có phải kêu cậu đi dự lễ tuyên dương không?”
Lục Thừa Uyên ngồi xuống ghế sofa, vừa đun nước pha trà vừa đáp:
“Tai cậu thính thật đấy.”
Trì Húc cười hì hì:
“Không phải, tôi tình cờ nghe thấy thôi. Vậy cậu có đi không?”
Lục Thừa Uyên:
“Không hứng thú.”
Trì Húc đập tay lên đùi cái bốp:
“Tôi biết ngay mà, cậu chắc chắn sẽ không đi. Nhưng hôm hành động, sao cậu lại đồng ý nhận phỏng vấn? Đừng nói với tôi là vì muốn tỏ tình với vợ nhé?”
Lục Thừa Uyên ngước mắt nhìn anh một cái, không phủ nhận.
Trì Húc trợn mắt:
“Thật hả? Cậu sợ Lạc Ninh không tha thứ cho việc cậu mất tích ba năm, nên cố ý nói trên truyền hình là muốn về nhà cùng vợ sinh con để cả thành phố Bắc Lĩnh đều biết.”
“Như vậy thì Lạc Ninh sẽ không dám ly hôn, nếu không cả thành phố sẽ chửi cô ấy vô tình.”
Lục Thừa Uyên rót nước sôi rửa sạch ấm và tách trà, thản nhiên hỏi:
“Cậu rốt cuộc muốn nói gì?”
Trì Húc cười gượng hai tiếng:
“Hehe, tôi chỉ không ngờ cậu là kiểu người như vậy, vì theo đuổi vợ mà tốn nhiều tâm tư thế.”
Lục Thừa Uyên:
“Cho nên bây giờ cậu hiểu vì sao mình không theo đuổi được Diệp Tử rồi chứ?”
Trì Húc nghẹn họng.
Lục Thừa Uyên mở hộp trà, lấy ra một nhúm bỏ vào ấm, vừa tráng trà vừa nói tiếp:
“Cục trưởng Dương hy vọng chúng ta thuyết phục được Hắc Bì làm nhân chứng, đứng ra chỉ tội hai anh em Cao Đại Hải. Cậu nghĩ thử xem, dùng cách nào để khiến Hắc Bì đồng ý?”
Trì Húc nhíu mày:
“Không phải cậu nói Hắc Bì là tâm phúc của Cao Đại Hải sao? Vậy hắn làm sao phản bội được?”
Lục Thừa Uyên:
“Hắc Bì là người trọng nghĩa khí, đã nhận ai là đại ca thì sẽ trung thành tuyệt đối, không phản bội. Chính vì thế hắn không thể chấp nhận chuyện tôi là cảnh sát nằm vùng.”
Trì Húc:
“Đúng thế, nên chúng ta càng không thể thuyết phục được hắn làm chứng.”
Lục Thừa Uyên đưa ly trà đã pha tới trước mặt Trì Húc:
“Trước tiên cậu hãy dùng đầu óc đi đã. Dù là với Hắc Bì hay với Diệp Tử, chỉ cần chịu khó suy nghĩ một chút, cậu sẽ đạt được điều mình muốn.”
Trì Húc nhìn chằm chằm Lục Thừa Uyên:
“Này, ý cậu là cậu đã nghĩ ra cách rồi? Vậy sao không nói thẳng cho tôi biết, còn bắt tôi tự nghĩ làm gì?”
Lục Thừa Uyên cầm ly trà, thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm, nói:
“Vì tôi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cậu. Nếu sau này tôi không làm đội trưởng nữa thì sao?”
Trì Húc ngẩn người:
“Ý cậu là… muốn về thừa kế sản nghiệp nhà mình à? Làm Chủ tịch Tập đoàn Đức Khang hả?”
Lục Thừa Uyên:
“Dù tôi có làm Chủ tịch Đức Khang hay không, tôi cũng không thể ngồi mãi ở vị trí hiện tại. Mà người có khả năng kế nhiệm tôi nhất… chính là cậu.”
Trì Húc bĩu môi, không nói gì nữa, cầm ly trà lên uống thì bị phỏng.
“Á… nóng chết tôi rồi!”
Lục Thừa Uyên bất lực lắc đầu, đứng dậy đi về phía bàn làm việc.
“Trước khi tan ca, cho tôi biết cậu định dùng cách gì khiến Hắc Bì chịu làm chứng.”
Trì Húc vò đầu, buồn bực đáp:
“Biết rồi…”
…
Tại khoa cấp cứu Bệnh viện Đức Khang, Lạc Ninh và Diệp Tử vừa giao ca xong, trở về phòng thay đồ.
Sau khi thay quần áo và lấy túi xách, cả hai chuẩn bị ra ngoài tìm chỗ ăn trưa.
Vừa rời khỏi cổng bệnh viện vài bước, đã thấy Thẩm Yến Nam đi về phía họ.
Thẩm Yến Nam vừa nhìn thấy hai người họ liền khựng lại.
Diệp Tử vui vẻ giơ tay chào:
“Bác sĩ Thẩm, lâu rồi không gặp. Hôm nay trực ca chiều à?”
Thẩm Yến Nam gật đầu:
“Ừ, chào hai người. Mới tan ca à?”
Diệp Tử:
“Đúng rồi, bọn tôi đang định ra ngoài ăn trưa.”
Thẩm Yến Nam liếc nhìn Lạc Ninh, trong mắt thoáng hiện cảm xúc bị kìm nén:
“Vậy tôi phải đi nhận ca đây, lúc khác trò chuyện sau.”
Diệp Tử:
“Bye bye.”
Thẩm Yến Nam bước đi, Diệp Tử quay sang nháy mắt với Lạc Ninh. Chờ đi được một đoạn, cô mới nói:
“Nghe nói dạo này bác sĩ Thẩm đang hẹn hò với một y tá trong khoa họ đấy. Thật kỳ lạ, trước kia bao nhiêu bác sĩ, y tá theo đuổi mà anh ta chẳng đoái hoài, giờ lại đồng ý quen người ta.”
Lạc Ninh khẽ cong đôi môi đỏ:
“Có gì lạ đâu, gặp đúng người thì yêu thôi.”
Diệp Tử nghiêng đầu nhìn cô:
“Nhưng mình cảm thấy anh ta vẫn chưa quên cậu. Cậu không thấy ánh mắt anh ta lúc nãy à?”
Lạc Ninh:
“Mình không rảnh nghiên cứu ánh mắt của anh ta đâu. Thời gian đó thà tranh thủ nghỉ ngơi, thư giãn còn hơn.”
Diệp Tử mím môi cười:
“Mình chỉ sợ anh ta lại tới quấy rầy cậu thôi.”
Lạc Ninh:
“Cứ đến đi, mình chẳng sợ.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi, rồi đến một quán cà phê.
Lạc Ninh dừng bước:
“Ăn ở đây nhé, ăn xong còn có chỗ nghỉ ngơi.”
Diệp Tử đồng tình:
“Được đó. Mình sẽ gọi món mì Ý và bò bít tết của quán này, khoai tây chiên ở đây cũng ngon lắm.”
Cả hai bước vào quán cà phê, giờ này trong quán có không ít đồng nghiệp từ bệnh viện.
Trên đường đi vào, Lạc Ninh và Diệp Tử liên tục gật đầu chào hỏi mọi người, rồi chọn một chỗ khuất góc ngồi xuống và gọi món trưa quen thuộc một cách thành thạo.