Chồng Ma Của Em

Chương 226



Một đêm ở thôn Hòa Bình khiến tôi rất mệt mỏi, sau khi tìm thấy chỗ của mình, tôi liền nằm xuống ngủ thiếp đi.

Dẫu sao Cẩu Đản và Túy Hoa cũng đang ở đây, tôi không phải lo lắng gì cả.

Tôi nằm mơ, trong giấc mơ, tôi gặp được Lãnh Mạch và Dạ Minh, một người gọi tôi là nhóc con, một người gọi tôi là bé con, tôi cố găng lặp đi lặp lại răng mình là người có tên tuổi, mình tên là Đồng Đồng, nhưng bọn họ vẫn cứ khăng khăng gọi như thế, vừa gọi vừa véo má tôi.

Ồn ào quá đi mất…

Vô thức, hình như tôi nghe thấy có tiếng người đang gọi tôi thật.

“Bé con, bé con, bé con…”

Dạ Minh?

Tôi động đậy mí mắt, mở mắt ra, Cẩu Đản và Túy Hoa đang đứng trước giường nhìn tôi, làm gì có Dạ Minh nào đâu chứ.

“Bé con, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi” Túy Hoa mở lời nói.

“Túy Hoa?” Tôi chưa tỉnh ngủ à?

“Ha ha ha! Bé con, cô không nhận ra tôi nữa à?” Túy Hoa nhoẻn miệng cười lớn, chẳng giữ hình tượng chút nào.

Nhưng mấu chốt là, tại sao Túy Hoa lại gọi tôi là bé con?!

Cẩu Đản đứng bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, không hề giống với Cẩu Đản hay mỉm cười mọi ngày!

“Chuyện gì vậy? Tôi vân đang năm mơ sao?” Tôi găng sức vò đầu bứt tai.

“Ngu quá thể” Cẩu Đản mở lời nói, giọng điệu…


“Lãnh Mạch?!” Tôi kinh ngạc nhìn Cẩu Đản, nhưng đây chính xác là gương mặt của Cẩu Đản, vóc dáng của Cẩu Đản mà, tại sao giọng điệu lại là giọng điệu của Lãnh Mạch nhỉ?

Tôi ngơ ngác.

“Ha ha ha, thôi được rồi, bé con, không trêu cô nữa.” Túy Hoa ngưng cười, chớp chớp mắt nhìn tôi, Túy Hoa – đang – chớp chớp mặt – nhìn tôi.

Tôi bỗng thấy rét run, hai tay ôm chặt lấy vai: “Túy Hoa, Cẩu Đản, hai người sao vậy? Tôi mới chỉ ngủ một giấc thôi mà, sao tính cách của hai người đều thay đổi rồi vậy?”

“Ngu chết đi được” Cẩu Đản lại lên tiếng, hai tay khoanh trước ngực, biểu cảm trên mặt như bị liệt.

Túy Hoa lại bật cười sang sảng, cười đã rồi mới nói: “Là bọn tôi nè, bé con, tôi là Dạ Minh”

?

Tại sao đầu óc tôi lại không tìm thấy lối về thế nhỉ?

Chặắc chắn tôi đang năm mơ.

Tôi gắng sức véo mạnh một cái lên đùi mình.

“ÁI” Đau quá đi, không phải mơ, tôi trừng lớn mắt nhìn Túy Hoa: “Tại sao chị lại là Dạ Minh?!”

“Bọn tôi dùng thuốc biến thân do Hàn Vũ chế ra để cải trang thành Túy Hoa và Cẩu Đản”

Thân thể của Túy Hoa, gương mặt của Túy Hoa, giọng nói của Túy Hoa, khi thốt ra câu này trông thật kỳ lạ biết bao nhiêu…

Nếu Dạ Minh cải trang thành Túy Hoa, vậy Cẩu Đản…

“Đừng nghĩ nữa, anh ta là tên mặt liệt” Dạ Minh nói chuyện, nhưng giọng nói lại là thanh âm phụ nữ của Túy Hoa.

Tôi nhìn Cẩu Đản… cảm giác này có lẽ không sai, có lẽ chính là Lãnh Mạch.

“Đến bây giờ mà em vân chưa nhìn ra được, em nói xem, em không ngu thì là gì” Lãnh Mạch nói, nhưng giọng nói lại là thanh âm của Cẩu Đản.

Đầu óc tôi lại rối như tơ vờ, nhất thời không thể thích nghi được với sự thay đổi này…

Một đêm ở thôn Hòa Bình khiến tôi rất mệt mỏi, sau khi tìm thấy chỗ của mình, tôi liền nằm xuống ngủ thiếp đi.

Dẫu sao Cẩu Đản và Túy Hoa cũng đang ở đây, tôi không phải lo lắng gì cả.

Tôi nằm mơ, trong giấc mơ, tôi gặp được Lãnh Mạch và Dạ Minh, một người gọi tôi là nhóc con, một người gọi tôi là bé con, tôi cố găng lặp đi lặp lại răng mình là người có tên tuổi, mình tên là Đồng Đồng, nhưng bọn họ vẫn cứ khăng khăng gọi như thế, vừa gọi vừa véo má tôi.

Ồn ào quá đi mất…

Vô thức, hình như tôi nghe thấy có tiếng người đang gọi tôi thật.

“Bé con, bé con, bé con…”

Dạ Minh?

Tôi động đậy mí mắt, mở mắt ra, Cẩu Đản và Túy Hoa đang đứng trước giường nhìn tôi, làm gì có Dạ Minh nào đâu chứ.

“Bé con, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi” Túy Hoa mở lời nói.

“Túy Hoa?” Tôi chưa tỉnh ngủ à?

“Ha ha ha! Bé con, cô không nhận ra tôi nữa à?” Túy Hoa nhoẻn miệng cười lớn, chẳng giữ hình tượng chút nào.

Nhưng mấu chốt là, tại sao Túy Hoa lại gọi tôi là bé con?!

Cẩu Đản đứng bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, không hề giống với Cẩu Đản hay mỉm cười mọi ngày!


“Chuyện gì vậy? Tôi vân đang năm mơ sao?” Tôi găng sức vò đầu bứt tai.

“Ngu quá thể” Cẩu Đản mở lời nói, giọng điệu…

“Lãnh Mạch?!” Tôi kinh ngạc nhìn Cẩu Đản, nhưng đây chính xác là gương mặt của Cẩu Đản, vóc dáng của Cẩu Đản mà, tại sao giọng điệu lại là giọng điệu của Lãnh Mạch nhỉ?

Tôi ngơ ngác.

“Ha ha ha, thôi được rồi, bé con, không trêu cô nữa.” Túy Hoa ngưng cười, chớp chớp mắt nhìn tôi, Túy Hoa – đang – chớp chớp mặt – nhìn tôi.

Tôi bỗng thấy rét run, hai tay ôm chặt lấy vai: “Túy Hoa, Cẩu Đản, hai người sao vậy? Tôi mới chỉ ngủ một giấc thôi mà, sao tính cách của hai người đều thay đổi rồi vậy?”

“Ngu chết đi được” Cẩu Đản lại lên tiếng, hai tay khoanh trước ngực, biểu cảm trên mặt như bị liệt.

Túy Hoa lại bật cười sang sảng, cười đã rồi mới nói: “Là bọn tôi nè, bé con, tôi là Dạ Minh”

?

Tại sao đầu óc tôi lại không tìm thấy lối về thế nhỉ?

Chặắc chắn tôi đang năm mơ.

Tôi gắng sức véo mạnh một cái lên đùi mình.

“ÁI” Đau quá đi, không phải mơ, tôi trừng lớn mắt nhìn Túy Hoa: “Tại sao chị lại là Dạ Minh?!”

“Bọn tôi dùng thuốc biến thân do Hàn Vũ chế ra để cải trang thành Túy Hoa và Cẩu Đản”

Thân thể của Túy Hoa, gương mặt của Túy Hoa, giọng nói của Túy Hoa, khi thốt ra câu này trông thật kỳ lạ biết bao nhiêu…

Nếu Dạ Minh cải trang thành Túy Hoa, vậy Cẩu Đản…

“Đừng nghĩ nữa, anh ta là tên mặt liệt” Dạ Minh nói chuyện, nhưng giọng nói lại là thanh âm phụ nữ của Túy Hoa.

Tôi nhìn Cẩu Đản… cảm giác này có lẽ không sai, có lẽ chính là Lãnh Mạch.

“Đến bây giờ mà em vân chưa nhìn ra được, em nói xem, em không ngu thì là gì” Lãnh Mạch nói, nhưng giọng nói lại là thanh âm của Cẩu Đản.

Đầu óc tôi lại rối như tơ vờ, nhất thời không thể thích nghi được với sự thay đổi này…

Dạ Minh nói, mấy ngày nay anh ta và Lãnh Mạch đều ở Minh giới giúp Hàn Vũ nghiên cứu loại thuốc biến thân này, hôm nay vừa mới chế tạo thành công xong thì bọn họ liền tới luôn.

Thuốc biến thân có thể biến thành đối phương một cách triệt để, nó thuộc một trong những loại thuốc cấm, vậy nên bọn họ phải lén lút nghiên cứu và chế tạo.

Để không khiến đám người núi Chu Phong nghi ngờ, Lãnh Mạch và Dạ Minh đã phong ấn hoàn toàn năng lực có thể sử dụng được ở thế giới loài người của mình, tức là, Lãnh Mạch và Dạ Minh bây giờ hoàn toàn không có năng lực gì hết, ngay cả năng lực của quỷ sai cũng không cóI “Vậy tại sao hai người không để Túy Hoa và Cẩu Đản tiếp tục đi với tôi, chí ít bây giờ bọn họ cũng có ích hơn hai người nhiều” Tôi không kìm được mà bẩm bẩm, nhìn mặt của Cẩu Đản và Túy Hoa, nhưng người nói chuyện cùng lại là Dạ Minh và Lãnh Mạch, không cần nhắc cũng biết gượng gạo cỡ nào.

“Người phụ nữ chết tiệt, bọn tôi mới không ở bên em hai ngày mà em đã chê bai bọn tôi rồi à?” Lãnh Mạch hậm hực lườm tôi.

Nhưng vì anh ta đã biến thành Cẩu Đản, nên khí thế giảm xuống phân nửa, dù có lườm tôi đến mấy tôi cũng không sợ anh ta, trái lại còn cảm thấy có chút buồn cười.

Người buồn cười hơn cả là Dạ Minh, anh ta ai oán nói với tôi: “Bé con, cái đồ vô lương tâm này, tôi và mặt liệt không yên tâm về cô, không chịu nổi được những đêm dài chờ đợi, nên thà làm thuốc cấm cũng phải bảo vệ cô, có tôi và mặt liệt ở đây, cho dù năng lực đã bị phong ấn hoàn toàn thì cũng tốt hơn hẳn hai tên quỷ sai kia, chỉ là… Ôi dà, sao ngực của phụ nữ lại khó chịu thế nhỉ!”

Vì anh ta đã biến thành Túy Hoa, nên phải mặc áo nhỏ, lại còn phải chịu đựng một bộ ngực không hề nhỏ như kia, vì vậy lúc nào cũng ngồi bên cạnh đỡ ngực với vẻ khó chịu, buồn cười quá đi mất!

“Vậy Cẩu Đản và Túy Hoa thì sao?” Tôi hỏi.

“Bọn họ về điện Diêm Vương nhận tội rồi.”

Lãnh Mạch nói.


“Nhận tội?” Tôi vội vàng ngồi bật dậy khỏi giường: “Nhận tội gì? Chẳng phải bọn họ xin nghỉ phép để tới đây giúp tôi sao?”

“Nhưng hôm qua có một con lệ quỷ đã hồn bay phách tán” Lãnh Mạch nhìn tôi với vẻ điềm tĩnh, tuy khoác trên mình ngoại hình của Cẩu Đản, nhưng đôi mắt ấy vần lộ rõ vẻ lạnh lùng của anh ta: “Dựa theo điều lệ của ma giới, lệ quỷ phải trải qua mười tám tầng địa ngục mới có thể đầu thai hoặc hồn bay phách tán, tự ý đánh chết lệ quỷ sẽ bị xử phạt.”

Chuyện Lãnh Mạch nhắc tới là chuyện Tiêu Cầm Tâm đâm vào liềm vạt của Cẩu Đản.

“Đó không phải lỗi của Cẩu Đản và Túy Hoa!” Tôi sốt ruột nhảy cảng lên: “Đó là do lệ quỷ tự mình đâm vào, lệ quỷ tự nguyện hồn bay phách tán mài”

Lãnh Mạch tối sâm mặt lại, nhìn tôi chăm chăm chẳng nói chẳng rằng.

Tôi biết tại sao anh ta lại nổi cáu như thế, đó là bởi tôi đang biện bạch thay cho một người đàn ông khác.

Dạ Minh đứng bên cạnh nói: “Chuyện này không liên quan tới chúng tôi, phải xử lý như thế nào là chuyện của Diêm Vương, nhưng cô yên tâm đi, Diêm Vương là người thiên vị, quỷ sai là người của ông ấy, Cẩu Đản còn là quỷ sai mà ông ấy yêu quý nhất nữa, nên sẽ không xử phạt nặng quá đâu, cùng lắm chỉ phạt cho có thôi.”

Dạ Minh nói vậy khiến tôi yên tâm hơn nhiều.

“Cậu ra ngoài đi” Lãnh Mạch đột nhiên nói với Dạ Minh.

“Tại sao tôi phải ra ngoài?” Dạ Minh tỏ vẻ không vui, ưỡn ngực lên: “Sao, lại muốn quấn quýt với cô ấy à? Mấy hôm nay năm mơ anh cũng đều gọi tên cô ấy, anh tưởng tôi không biết chắc! Bé con còn chưa đồng ý sẽ ở bên cạnh anh, vậy nên chúng ta phải cạnh tranh công bằng, tôi sẽ không để anh có cơ hội được ở riêng với cô ấy đâu!”

Năm mơ cũng đều gọi tên của tôi?

Tôi len lén nhìn sang Lãnh Mạch.

Anh ta đang nghiêng đầu, nửa mặt bên này hơi đỏ, hai tay nhấc lên đẩy Dạ Minh ra: “Nói lắm mấy lời thừa thãi thế, cút ra ngoài xem trên thuyền có nguy hiểm gì không!”

“Ôi chà, thế sao anh không ra ngoài đi!”

“Mũi ai thính hơn mũi cậu?!” Lãnh Mạch thấy Dạ Minh phiền muốn chết.

Nhưng Dạ Minh lại bị thuyết phục, hừ hừ hai tiếng: “Coi như anh thức thời, nể tình anh biết tôi lợi hại hơn anh, tôi tạm thời sẽ cho hai người ở riêng với nhau, tôi lập tức quay lại ngay đấy!

Bé con, đợi tôi nhé! Không cho phép để anh ta hôn côi”

Dứt lời, Dạ Minh liên chạy vèo ra ngoài như đứa trẻ con.

Mặt tôi đỏ bừng.

Ai nói tôi muốn cho Lãnh Mạch hôn mình chứt Lãnh Mạch quay đầu lại nhìn tôi chăm chăm.

Tôi chợt thấy căng thẳng, nhịp tim như sắp ngừng đập.

Trầm mặc một lúc, anh ta chậm rãi mở lời: “Tôi đã nghe Cẩu Đản và Túy Hoa báo cáo lại chuyện hôm qua rồi”

Tôi rụt đầu lại, trong đầu toàn là những suy nghĩ nếu anh ta hôn tôi thì tôi phải làm thế nào, phải làm thế nào, phải làm thế nào, hoàn toàn không nghe lọt tai lời anh ta nói.






Bình Luận (0)
Comment