Chồng Ma Của Em

Chương 227



“Em rụt cổ làm cái gì, cổ khó chịu à?” Lãnh Mạch không biết tôi đang nghĩ gì, lại còn lo lắng nâng căm tôi lên: “Ngẩng đầu, nhìn tôi”

Tay Cẩu Đản nâng căm tôi… tuy đây là Lãnh Mạch biến thành Cẩu Đản, nhưng vẫn gượng gạo chết đi đượ!

c Tôi liên tục lùi về sau: “Không không không, tôi không sao! Tôi thấy không quen với bộ dạng hai người… ờm… biến thành người khác lắm”

Có lẽ anh ta cũng đột nhiên ý thức được đây không phải dáng vẻ thật sự của mình nên vội vàng rụt tay về: “Shit! Tôi phải phế đôi tay này đi!”

“Đừng đừng đừng! Tốt xấu gì đây cũng là †ay của anh mà..” Dựa theo tính cách của Lãnh Mạch, anh ta thật sự có thể làm như vậy đấy.

Lãnh Mạch khó chịu đấm bụp lên tường, bức tường liên lõm xuống.

Tôi nuốt ực nước miếng xuống bụng, Lãnh Mạch phong ấn hoàn toàn năng lực thật rồi sao?

“Không đến nỗi phải nổi giận như thế chứ?”


Tôi nhìn anh ta với vẻ yếu ớt: “Biến thành bộ dạng của Cẩu Đản chẳng phải cũng là do hai người tự mình quyết định sao?”

Sau khi xả giận xong, Lãnh Mạch lại rầu rĩ bóp trán, tôi tưởng anh ta khó chịu trong người, nên vội vàng bước tới kiểm tra xem sao, nhưng anh ta lại không cho phép tôi động vào thân thể của Cẩu Đản, hai chân liên tục lùi về sau, rồi nói: “Tôi đuổi Dạ Minh đi là vì tôi muốn hôn em, muốn đè em lên giường, dù chỉ sờ mó một chút thôi cũng được, nhưng tôi quên mất dáng vẻ bây giờ không phải là tôi! Cứ có cảm giác như thể người đàn ông khác đang chạm vào em vậy!”

„ Bản chất của con quỷ lưu manh chính là mãi mãi không thể thay đổi được đặc tính lưu manh của mình ngay cả khi đã khoác lên mình một lớp da khá!

c Căn phòng bồng trở nên ngượng ngùng, tôi chủ động đề xuất: “Ra boong đi dạo đi”

“Ừ” Anh ta mở cửa cho tôi.

Tôi và anh ta lần lượt đi ra ngoài, tất nhiên, bây giờ anh ta đang là quỷ sai, nên người bình thường không thể nhìn thấy được.

11 giờ trưa, mặt trời lên đỉnh, ánh năng chiếu rọi xuống mặt nước, những con sóng màu vàng kim lấp lánh dập dìu xô nhau.

Lãnh Mạch chống hai tay lên lan can trên boong nhìn ra phía xa xăm, mái tóc ngắn rối bời bay bay theo chiều gió.

Tuy đã biến thành một người khác, nhưng khí chất quý tộc trời sinh của anh ta vẫn không thể nào che lấp nổi.

Tôi bước tới đứng bên cạnh Lãnh Mạch rồi nghiêng đầu nhìn anh ta, ánh sáng phủ lên người anh ta một áng sương bàng bạc, dáng vẻ anh ta thất thần đúng là yêu nghiệt.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy dáng vẻ của Cẩu Đản cũng có thể anh tuấn, bắt mắt đến vậy.

Hoặc có lẽ vì linh hồn trong thân xác ấy tên là Lãnh Mạch.

Thuyền đột nhiên nghiêng ngả, tôi không đứng vững nên ngả người sang bên cạnh, cánh tay dài của Lãnh Mạch vươn ra kéo tôi vào lòng, khựng lại nửa giây, sau đó hất tôi ra ngay.

Dáng vẻ gượng gạo ấy khiến tôi bỗng thấy buồn cười: “Anh có cần phải đấu tranh với chính bản thân mình như thế không vậy? Cho dù không phải anh, thì Cẩu Đản đỡ tôi một lát cũng là chuyện lịch sự bình thường thôi mà? Tại sao anh phải bày ra cảm giác ghen tuông như thế nhỉ? Vả lại, tuy diện mạo đã thay đổi rồi nhưng chẳng phải đó vẫn là anh sao?”

Anh ta lườm tôi, dáng vẻ trông khó chịu vô cùng, sau đó không thèm để ý đến tôi nữa.


Một lúc sau, Dạ Minh quay lại, đứng bên boong hóng gió với chúng tôi, Dạ Minh khoác cổ tôi, vì Dạ Minh đang mang thân xác của Túy Hoa nên Lãnh Mạch chẳng có phản ứng gì, người đàn ông này đúng là trẻ con, tôi bất lực lắc đầu, sau đó kể lại chuyện cô bé dùng lửa xuất hiện ở thôn Hòa Bình cho bọn họ nghe.

Dạ Minh rất để tâm tới cô bé dùng lửa đi, nghe tôi nói vậy, anh ta không cười hi hi nữa, cũng không còn quàng vai bá cổ tôi nữa, biểu cảm thoáng chốc trở nên nghiêm túc vô cùng, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.

“Một lúc nữa mới tới Phong Đô, hai người có thể nói cho tôi biết lửa trắng và băng đổ rốt cuộc là thứ gì được không?” Tôi hỏi.

Lãnh Mạch và Dạ Minh đưa mắt nhìn nhau, rồi cả hai nhìn về phía tôi cùng một lúc, sau đó đều né ánh mắt đi.

“Thực ra tôi chỉ tò mò thôi mà, nếu hai người thật sự không thể nói được thì thôi” Tôi thở dài.

Ba người chúng tôi bắt đầu trầm mặc.

Một lúc sau, Lãnh Mạch mở lời trước: “Băng đỏ là năng lực mạnh nhất của tôi, băng sẽ biến thành màu đỏ đậm của lửa, khi ấy, lực sát thương của băng đạt tới độ mạnh nhất, chỉ cần một giọt cũng có thể hủy diệt được cả một thành phố, năng lực này đã bị phong ấn từ thời kỳ băng hà vì quá nguy hiểm, nhưng lại bị phá vỡ kể từ khi tôi chào đời”

Lãnh Mạch nói, khi anh ta vừa ra khỏi cơ thể của mẹ, khắp người liền được bao phủ bởi lớp băng màu đỏ, bất kỳ ai cũng không thể lại gần, một khi lại gân sẽ bị cóng chết, và mẹ của anh ta cũng bất hạnh bị anh ta làm cho cóng chết. Sau đó, ông nội của ông nội Tống Tử Thanh đã dùng phương pháp đặc biệt của thế giới loài người giúp anh ta khôi phục lại trạng thái bình thường, cũng chính vì lẽ đó nên nhà họ Tống và nhà Lãnh Mạch trở thành bạn tâm giao đời đời kiếp kiếp.

Vì vừa mới sinh ra đã hại chết mẹ, nên khi ấy Lãnh Mạch rất ghét năng lực của mình, anh ta từng nghĩ ra rất nhiều cách để phá hủy năng lực này, nhưng bố anh ta nói, anh ta là người sở hữu băng đỏ bẩm sinh, mười ngàn năm mới xuất hiện một lần, mãi mãi sẽ chứa đầy hàn khí vô tận trong cơ thể, ngoài việc khống chế năng lực của băng đỏ ra thì không còn cách nào khác.

Mấy trăm năm nay, để không làm hại tới người khác, Lãnh Mạch luôn phải học cách khống chế nó.

Và hiện tại, anh ta có thể xuất hiện ở đây cũng là vì băng đỏ đã được khống chế hoàn toàn.

Anh ta nói rất ngắn gọn, dứt lời liền nhìn về phía tôi: “Chính vì hàn khí trong cơ thể tôi nên tôi phải phong ấn em, có vậy thì em mới có thể chịu đựng được tôi. Nhưng bây giờ Hàn Vũ đã nghĩ ra cách không cần phong ấn cũng có thể làm em chịu đựng được tôi rồi, nhóc con ạ”

Nói mấy lời khiến người ta phải đỏ mặt tía tai ngay trước mặt Dạ Minh, nghe vậy tôi lập tức ngắt lời Lãnh Mạch: “Thôi được rồi được rồi, nghe Dạ Minh nói!”

Dạ Minh nhún vai: “Tôi giống Lãnh Mạch, hình thái cực hạn của lửa là màu trắng giống như băng, vậy nên nó được gọi là lửa trắng”

Một lát sau, anh ta vần không nói thêm gì nữa, tôi nhìn anh ta: “Sau đó thì sao? Chẳng phải anh nên nói về thân thế của mình giống như Lãnh Mạch sao?”

“Thân thế của anh ta á! Có rất nhiều chuyện anh ta không nói cho cô biết, nên tôi cũng không muốn nói!” Dạ Minh quay phắt đầu đi: “Dù sao anh ta cũng giấu bí mật, tôi cũng muốn giấu, vả lại không phải thân thế của ai cũng có thể hạnh phúc giống như anh ta”


Lãnh Mạch tự giết chết mẹ mình mà được coi là hạnh phúc á?!

Tôi thật sự không biết thân thế của Dạ Minh thảm tới mức nào, nhưng tôi biết, Lãnh Mạch có chuyện giấu tôi, ví dụ như anh ta chưa từng nói rốt cuộc người ký khế ước là gì.

Và tại sao Dạ Minh và Minh vương cũng không có người ký khế ước, chỉ có duy nhất mình anh ta có.

Bọn họ không nói, tôi cũng không hỏi.

Thuyền nhanh chóng giảm tốc, sắp tới bến rồi, tôi đã nhìn thấy bức tường thành của Phong Đô phía xa xa.

Đến Phong Đô phải ngồi xe khách mới có thể tới thành phố mầm non nhi đồng được, đây là con đường duy nhất.

Nhìn từ hướng này, bầu trời của Phong Đô trong vắt, không hề có cảm giác khó chịu.

Thuyền cập bến, tôi khoác balo lên người rồi xuống thuyền cùng Lãnh Mạch và Dạ Minh.

Nghe nói Tống Tử Thanh đã tới chân núi Chu Phong trước, bọn tôi cũng phải tăng tốc mới được.

Khi chúng tôi tới cổng chào thành phố thì bị quân vũ trang tay câm súng thật chặn lại.






Bình Luận (0)
Comment