Chồng Ma Của Em

Chương 641



“Tốt lắm, tốt bụng nhỉ! Về sau em quan tâm một mình anh là được rồi, quan tâm nhiều người như vậy làm gì? Em là Quan Thế Âm Bồ Tát sao?” Thái độ người đàn ông rất không tốt.

Tôi không hiểu quan tâm người khác so với Quan Thế Âm Bồ Tát có liên quan gì? Chẳng lẽ bởi vì âm đầu đọc giống nhau? Suy nghĩ của Lãnh Mạch đúng là không phải người bình thường có thể theo kịp.

“Còn quân lính thì sao? Ngày mốt phải đối mặt với Lạc Nhu như thế nào?” Tôi hỏi anh ấy.

Lãnh Mạch nghiêm túc lại, trâm tư một lát: “Trước đó anh đã nói với em về vị Không Vương thứ ba, em còn nhớ rõ không?”
Không Vương?
Tôi nghĩ nghĩ: “Anh nói là chú bà con xa của Lạc Nhu, không quan tâm thế sự một lòng tu luyện, vị vương mà thế lực của ông ấy ở phạm vi gần chỗ anh sao?” “Đúng.


Anh đã từng nói, nếu như Không Vương có thể đến đây trợ giúp, như vậy đối phó với quân đội Lạc Nhu liền có thể năm chắc hơn một chút.

Mặc dù Lạc Nhu rất khó đối phó, nhưng ít ra chúng ta có thể kiêm chế cô ta lại, vấn đề chủ yếu là những binh lính kia của cô ta, là uy hiếp rất lớn đối với chúng ta.”
Tôi gật đầu: “Không Vương bên kia nói thế nào?
Ngày mốt có tới giúp chúng ta hay không?”
Lãnh Mạch nhàn nhạt lắc đầu: “Những đại thân thuyết khách anh phái đi đều không có hồi âm, dù sao coi như Lạc Như thống trị Minh giới cũng sẽ không làm gì Không Vương, trận chiến này đối với Không Vương mà nói không có ích lợi hay tổn thất gì, đương nhiên ông ấy sẽ không có suy nghĩ sẽ đến đây, nhưng mà đánh cược một lần, anh đã để Tống Tử Thanh lên đường suốt đêm.”
“Tống Tử Thanh?” Tôi lập tức khẩn trương lên: “Tống Tử Thanh anh ấy không phải đang bị thương sao? Anh ấy không sao chứ? Anh ấy có thể đi sao? Anh ấy…
“Mẹ nó, em quan tâm anh như vậy làm cái gì!” Lời còn chưa nói hết liền bị Lãnh Mạch dữ dẫn đánh gấy: “Có phải em muốn tạo phản, muốn nghịch thiên, muốn được ông đây trừng trị! Mẹ nó ai cho phép em quan †âm một người đàn ông khác như vậy!”
Bị Lãnh Mạch nhéo căm, tôi có chút bất đắc dĩ: “Lãnh Mạch anh đừng làm quá lên có được hay không, quan hệ của em với Tống Tử Thanh anh cũng biết mà, bọn em là anh em, còn có thể có quan hệ gì sao?
Nhanh nói cho em nghe, anh ấy ra sao rồi? Bị thương có nặng hay không?”
Lãnh Mạch trừng tôi hơn nửa ngày, mới miên cưỡng trả lời: “Cậu ấy rất tốt! Mặc dù bị thương, nhưng không quá nghiêm trọng, tướng mạo và tính cách của cậu ấy cũng thích hợp đi làm thuyết khách, Không Vương hẳn là sẽ tiếp nhận cậu ấy thôi.”
..” Vì sao tôi luôn cảm giác như là đi ra mắt vậy?
“Lạc Nhu khẳng định không đoán được chúng ta mới vừa cùng cô ta giao chiến xong liền lập tức phái người đi tìm Không Vương, Tống Tử Thanh không có việc gì đâu, em yên tâm đi.”
Cũng đúng, tư duy của Lãnh Mạch quả nhiên không phải người thường có thể so sánh, ai cũng nghĩ không ra đột nhiên chúng ta lại phái người ra ngoài.

“Còn những người khác đâu? Thương thế như thế nào?” Không thể tận mắt đi xem thương thế của Si Mị, Dạ Minh, tôi chỉ có thể lo lắng hỏi.

Lãnh Mạch nói Dạ Minh bởi vì vừa tỉnh lại liền dùng năng lực Bạch Hỏa, là người bị thương nặng nhất trong mấy người chúng tôi, trước đó anh ấy bị độc của Lạc Nhu đi vào trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn giải trừ, nhưng mà Hàn Vũ với Lục Quy ở đây thì không có vấn đề gì, Si Mị vì bảo vệ tôi trúng một kích của Lạc Nhu, nội tạng cũng bị thương tổn, cũng may cơ thể anh ấy cũng không phải là người, mà là Tà thuật thể, khôi phục có chút nhanh hơn.

Tống Thiên Ngân chỉ là bị thương ngoài da cộng với chú gọi thức thần quá độ, nên kiệt sức, giống như tôi nghỉ ngơi trên giường.


“Hài lòng chưa, mười vạn câu hỏi vì sao.” Lãnh Mạch lẩm bẩm giọng điệu không vui.

“Em còn có chưa nói tới thương thế của một người.” Tôi nhìn qua anh ấy.

“Ai?” Anh ấy nhíu mày: “Mẹ nó lại là người đàn ông quái quỷ đáng chết nào được em đặt ở trong lòng quan tâm?”
“A, tên người đàn ông quái quỷ đáng chết được em đặt ở trong lòng quan tâm tên là Lãnh Mạch nha” Tôi trả lời anh ấy.

Lãnh Mạch giật mình.

“Ha ha ha” Tôi cười to: ‘Lãnh Mạch, có đôi khi anh cứ như đứa bé, thích ăn dấm như vậy, ngay cả dấm của mình cũng muốn ăn, làm em mắc cười chết rồi.”
Rốt cục Lãnh Mạch cũng nhận ra tôi đào hố trêu chọc anh ấy, tức giận đến mặt đều đỏ bừng: “Được lắm bảo bối nhỏ, dám chế giêu người đàn ông của em, anh phải xử lý eml”
Tôi cười khẽ bị anh ấy đè xuống giường hôn lần nữa, tôi không phản kháng, ngược lại ôm chặt cổ anh ấy hơn, dùng sức ôm chặt, nhiệt tình đáp lại môi lưỡi của anh, anh ấy thấy tôi đáp lại thì càng thêm điên cuồng, càng ra sức hôn tôi còn muốn căn nát đầu lưỡi tôi luôn.

Có thể ngày kia, tất cả chúng tôi sẽ chết trên chiến trường, không sao cả, chỉ cân hôm nay chúng tôi còn sống, chỉ cần ngày hôm nay chúng tôi có được nhau, vậy là đủ rồi.

Chuyện tương lai không ai nói rõ được, điêu duy nhất chúng tôi có thể làm là trân trọng khoảnh khắc này.

Lúc đầu Lãnh Mạch muốn tôi, nhưng cơ thể tôi hiện tại thực sự không cho phép, đành phải dùng tay làm cho anh ấy một lần, tay mỏi chết đi được anh ấy.

mới thỏa mãn, anh mặc lại quân áo năm xuống ở bên cạnh tôi: “Bảo bối nhỏ, em có hối hận khi theo anh không, nếu như không ở cùng anh, em cũng không dính vào cuộc chiến này, cũng không cần phải từng giây từng phút lúc nào cũng có thể đối mặt với cái chết.”

Hối hận không?
Tôi nhìn trân nhà, ánh mắt dân dần có chút bay xa, trên môi còn lưu lại nhiệt độ cực nóng của người đàn ông, trong lòng bàn tay cũng thế, không khỏi lại nghĩ tới một vài hình ảnh lần đầu gặp.

Ký ức là một thứ rất kỳ quái, khi còn bé cha mẹ đánh chửi tôi như thế nào đã sớm nhớ không rõ, nhưng thứ liên quan tới Lãnh Mạch, mặc kệ là việc lớn hay nhỏ mỗi một việc tôi đêu có thể nhớ lại, hạnh phúc, vui vẻ, ghen tuông, khó chịu, hèn mọn, thương tâm, tuyệt vọng,… Lãnh Mạch xuất hiện, khiến cho thế giới của tôi có rất nhiều cảm xúc, trước kia tôi cố gắng chỉ là vì để sống, sau khi gặp gỡ Lãnh Mạch, tôi càng mong chờ ngày mai, chờ mong ngày mai tôi và anh ấy lại sẽ có tiến triển như thế nào, chờ mong cùng anh ấy ở cùng một chô, chờ mong dáng vẻ anh ấy hung dữ với tôi lại đối tốt với tôi, chờ mong đủ loại, liên quan tới anh ấy, tất cả đều là liên quan tới anh ấy…
“Con người tương đối kỳ lạ đi” Giọng nói tôi lơ đấng: “Đạt được thứ tốt rồi sẽ hi vọng xa vời răng đạt được thứ tốt hơn, em không biết mình sẽ hối hận hay không khi theo anh, em chỉ biết là bây giờ mình rất thỏa mãn”
“Bởi vì anh đối với em không tốt sao?” Lãnh Mạch có chút ưu sầu.

Tôi cười lắc đầu: “Bởi vì thời gian ở cùng một chỗ với anh quá ngắn ngủi, em rất tham lam, nhưng chính lúc này, em không muốn cùng anh tách ra, dù là một giây, em không muốn chết, cũng không muốn anh chết, không muốn những người khác chết, muốn được tiếp tục sống, muốn sống cùng một chô với anh, đi chu du khắp thế giới, nhìn hết thế gian phồn hoa.”
Lãnh Mạch trầm mặc hồi lâu.

Tôi cũng trâm mặc.

Áp lực của chiến tranh khiến môi người chúng tôi đều mang trong mình một tảng đá to lớn, cái chết đã quá cận kề và khát vọng sống quá mãnh liệt.

Một lúc lâu sau, Lãnh Mạch vươn tay ra trên không trung, gọi tôi: “Bảo bối, đưa tay em ra đây nào.”
Tôi vươn tay, anh ấy xòe năm ngón tay ra, ngay trước mặt của tôi và anh ấy, mười ngón đan xen năm chặt tay tôi: “Em hãy tin tưởng anh, sau khi việc này kết thúc, anh sẽ dẫn em đi bất cứ nơi nào em muốn, bất kỳ chỗ nào cũng dân em đi, thậm chí là mặt trăng, chúng †a cũng sẽ đi, anh sẽ năm tay của em giống như thế này, đi đến khi bạc đầu, cũng mãi không buông tay em”.


Bình Luận (0)
Comment