Chồng Ma Của Em

Chương 642



Theo như tôi nghĩ thì tình yêu tốt đẹp nhất trên thế giới này chính là trong lúc hoạn nạn giúp đỡ lân nhau.

Tôi muốn được cùng Lãnh Mạch tiếp đi về phía trước, muốn được cùng anh bên nhau đến bạc đầu.

“Anh sắp phải đi bố trí binh lực rồi sao?” Tôi hỏi anh, trong lời nói để lộ ra vẻ luyến tiếc không nỡ.

“Sao vậy? Muốn lên giường với anh vậy sao?” Anh nói đùa.

Mặt tôi có chút đỏ lên, một mặt thật sự không muốn anh rời đi, mặt khác anh ở đây thì Hồng Hồng mới không dám làm gì, tôi cũng có thể ngủ yên được.

Lãnh Mạch từ trên giường ngồi dậy nghiêng đầu nhìn tôi, tôi cúi đầu xuống nhắm mắt không nhìn anh Anh cười nhẹ nói: “Em có biết bộ dạng của em bây giờ giống gì không? Giống như một con mèo nhỏ không được cưng chiều, vô cùng đáng thương.”

Ôi, có một người bạn trai là Chí Tôn Vương công việc bận rộn nhiều lúc cảm thấy đau lòng.

“Tối nay anh không đến doanh trại quân đội, những việc cần sắp xếp đều đã sắp xếp xong rồi, sao anh lại nỡ để một con mèo con đáng thương nào đó một mình qua đêm được chứ?” Lãnh Mạch cười nói.

Tôi lập tức biết mình bị anh trêu chọc liên hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Lãnh Mạch anh là đồ khốn nạn! Ai cân anh ở lại với em chứ! Anh tự đi qua chô khác ngủ đi!”
Lãnh Mạch cười lớn.

Đêm trước chiến tranh khó mà có được sự yên tĩnh như thế này.

Lãnh Mạch vân ở lại đây rồi đi tắm rửa, sau đó chỉ mặc một chiếc quần lót hình viên đạn năm lên giường, mùi vị trên người vừa sạch sẽ vừa dê ngửi khiến tôi mải mê hút một ngụm lớn.

“Bé con, em càng ngày càng háo sắc rồi đấy, đến cả mùi vị trên người anh cũng không bỏ qua.” Lãnh Mạch trêu tôi.

Tôi mặc kệ anh, ôm lấy cánh tay anh rồi dụi mặt vào, khiến cho cơ thể đang bị cọ xát của anh phát hỏa nóng lên, anh ôm lấy tôi ném xa ra khỏi người anh: “Em đừng có quyến rũ anh!”
Tôi lại tiến lên ôm chặt lấy cánh tay anh, cười nhìn anh nói: “Cùng lắm thì anh ăn em thôi!”
Lãnh Mạch tức đến méo miệng: “Cho dù em có ăn chết anh cũng không dám động đến em! Em cứ đợi đó đi! Đợi ba ngày sau cơ thể em ổn định rồi thì đừng có mà cầu xin anh!”
Lần này đến lượt tôi cười lớn, một lúc sau tôi liên buôn ngủ, Lãnh Mạch đưa tay kéo tôi vào lòng rồi tắt đèn.

Tôi gối lên tay anh, hỏi: ‘Lãnh Mạch, vết thương của anh rốt cuộc là có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì, chỉ là vết thương nhỏ.” Lãnh Mạch trong bóng tối nói.

Vết thương này của anh là do chống đỡ chủ lực của Minh Vương Lạc Nhụ, lúc trước lại vì tìm tôi mà tiêu hao quá nhiều nội lực thì làm sao có thể chỉ là vết thương nhỏ được chứ, anh chỉ là không muốn tôi lo lăng nên mới cố ý nói như vậy thôi.

Mũi tôi đột nhiên chua xót nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa mà chỉ ôm chặt lấy eo anh.


Mọi người ai cũng bị thương nhưng một ngày sau vân phải ra chiến trường như cũ, thay vì nói một vài lời quan tâm không cân thiết thì chi bằng ôm chặt lấy anh, nói với anh rằng tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh.

“Những đại soái và binh lính đã mất của anh phải làm sao?” Tôi hỏi anh.

“Đã được an táng đơn giản ở ngọn núi phía sau Lôi Thành rồi.”
Tôi có chút kinh ngạc: “An táng đơn giản? Em cứ nghĩ anh sẽ hậu táng, dù sao thì trong đó cũng có đại soái…”
“Thời kỳ chiến tranh, cần tiết kiệm những thứ phải tiết kiệm, trước khi đi theo anh thì những đại soái và binh lính của anh cũng đã có nhận thức như vậy rồi, nếu có một ngày anh chết trên chiến trường thì cũng sẽ được đối đãi như bọn họ, chỉ cần an táng đơn giản thôi là được rôi.”
“Lãnh Mạch anh nói bậy gì vậy!” Tôi vội vàng che miệng anh lại: “Ai chết trên chiến trường cơ chứ, sẽ không có ai chết đâu! Trận chiến này tất cả mọi người đều chung một chí hướng, vận mệnh nhất định sẽ bảo vệ chúng tai”
“Vận mệnh sao… chỉ mong là như vậy.” Lãnh Mạch là một người không tin vào vận mệnh nên chỉ tùy ý đáp lại một câu.

Hai chúng tôi yên lặng một hồi, tôi thật sự rất buồn ngủ rồi, qua một lúc sau liên ngủ thiếp đi.

Lúc đang chìm vào giấc ngủ liền nghe thấy Lãnh Mạch nhỏ giọng nói: “Có anh ở bên cạnh sẽ không có tà ma nào dám làm loạn đâu, yên tâm ngủ đi.”
Không có tà ma nào dám làm loạn… Lãnh Mạch đã phát hiện ra việc của Hồng Hồng rồi sao? Sở dĩ anh không nói ra là vì muốn âm thầm quan sát để tìm hiểu nguồn gốc sao? Hồng Hồng… cô rốt cuộc đang che giấu bí mật gì?
Khi tôi thức dậy thì Lãnh Mạch đã rời đi rồi, thời gian gấp rút, anh nhất định phải đi đến doanh trại quân đội để sắp xếp sự việc.

Cơ thể tôi vân giống như ngày hôm qua, chỉ có thể hơi cử động được chân tay nhưng vân không có sức lực để cử động.

Tiểu Bắc đến hầu hạ tôi ăn sáng, giúp tôi rửa mặt, lau người, đi vệ sinh rồi lại để tôi nằm lên giường, tôi bây giờ giống như một người tàn phế vậy, trong lòng cảm thấy bản thân thật vô dụng, chỉ có thể âm thầm bắt đầu tu luyện tâm pháp của nhà họ Tống.

Đến gần trưa Hồng Hồng mới tỉnh dậy sau giấc ngủ say rồi trở lại cơ thể của tôi nhưng ngược lại cô ấy dường như không có cảm giác gì: “Sao cô lại khiến cơ thể của mình trở nên như người tàn phế vậy? Sao tôi có thể nhất thể với loại thể xác linh hồn vô dụng như cố chứ, thật mất mặt.”
Tôi không biết phải dùng thái độ gì để đối mặt với cô ấy nên cũng không đáp lại.


“Đồng Đồng cô câm rồi à? Hay là cô bị Quỷ thân chiếm được một lần liên bắt đầu chán ghét tôi không mạnh như Quỷ thân nên không cần tôi nữa đúng không? Cô muốn Quỷ thần vĩnh viễn ở trong cơ thể cô đúng không?” Hồng Hồng đột nhiên bắt đầu kịch liệt hỏi.

Tôi không biết cô ấy muốn dò hỏi điều gì hay chỉ đơn thuần là đang nói móc tôi, tôi suy nghĩ một lúc sau mới trả lời cô ấy: “Sao tôi có thể chán ghét cô chứ, cô không phải là đại chiêu mạnh nhất của tôi sao? Về phần Quỷ thần thì người ta là lão già đấy, tôi sao có thể để cho ngài ta chiếm hữu tôi bất cứ lúc nào được chứ, hơn nữa cô xem ngài ta vừa chiếm hữu tôi một lần tôi liền bị biến thành thế này rồi, sao có thể để cho ngài ta vĩnh viên ở trong cơ thể tôi cơ chứ”
“Thôi đi Đồng Đồng, không phải là tôi không biết cô đang nghĩ gì, cô nghĩ xem ánh mắt cô nhìn Quỷ thần, sùng bái đến mức chỉ mong bổ nhào đến quỳ xuống liếm chân cho ông ta, còn nói không chán ghét tôi, sáng một cái tối một cái, Đồng Đồng cô thật đáng ghét”
Cũng không biết người sáng một cái tối một cái là ai, tôi lại không nói gì.

Hồng Hồng nhàm chán, giọng điệu cũng dịu đi: “Rốt cuộc là cô bị làm sao vậy, đột nhiên trở nên trâm mặc ít nói như vậy, tôi thật không quen đâu, tôi đã măng cô như vậy rồi cô còn không mắng lại tôi à?
Không giống tác phong của cô cho lắm, hay là cô bị Quỷ thần chiếm hữu đến ngốc luôn rồi nên biến thành người không giống trước kia rồi à?”
Tôi không thể để Hồng Hồng nhìn ra tôi đang nghi ngờ cô ấy liền đáp: “Cô nhiều lời quá rồi đấy, hai ngày nay tôi như người tàn phế vậy, tôi thậm chí còn không thể nói được nhiều lại còn phải cãi nhau với cô, cô để cho tôi nghỉ ngơi một chút đi, còn không biết ngày mai sẽ biến thành bộ dạng như thế nào nữa”
“Còn có thể như thế nào, toàn bộ các cô bị Minh Vương giết chết chứ sao nữa.”
“Trừ Lạc Nhu ra còn có Tống Lăng Phong vốn không thấy bóng dáng bây giờ không biết làm gì để uy hiếp.” Tôi cố ý nhắc đến tên của Tống Lăng Phong để xem phản ứng của Hồng Hồng như thế nào.

Quả nhiên cô ấy đột nhiên trâm mặc, có nhiều lúc cô ấy không thích hợp để che đậy tâm sự.

“Tống Lăng Phong còn bắt có người của nhà họ Tống và Lưu Nguyệt, cũng không biết ở đâu, cũng không biết bây giờ còn sống hay không nữa’ Tôi lại nói.

Hồng Hồng vân đang trầm mặc, trong lòng tôi có chút trùng xuống, bí mật của Hồng Hồng có liên quan đến Tống Lăng Phong, có khả năng là cô ấy biết Tống Lăng Phong đang làm gì!.


Bình Luận (0)
Comment