Năm 2003.
Một trại trẻ mồ côi ở thành phố S, Trung Quốc.
Thiếu nữ mười bốn tuổi ôm gối ngồi trong góc tường, không ngừng run rẩy.
Nỗi sợ hãi khi thân thể bị hủy hoại dù đã quên đi, vẫn in sâu trong tiềm thức của cô.
Nhân viên kiên nhẫn nói với cô: "Bố mẹ em gặp tai nạn xe, em sống sót, nhưng không sao cả, chúng tôi sẽ chăm sóc em. . . Có người ẩn danh đã quyên góp rất nhiều tiền cho em, em sẽ bình an lớn lên, đi học, đừng sợ."
Bên ngoài cửa sổ trong đêm mưa.
Chàng trai cao ráo đứng lặng lẽ nhìn.
Có lẽ thời gian thực sự là tương đối.
Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Anh chưa bao giờ cảm thấy ba nghìn năm là dài.
Nhưng khoảng cách của một ô cửa sổ này lại khiến anh không thể chạm tới.
Sáu năm sau, trường Đại học F.
Khương Thiên Kỳ, một thanh niên ưu tú vừa từ nước ngoài trở về, được mời về trường cũ làm một buổi tọa đàm.
Khi buổi tọa đàm kết thúc, một giọng nói trong trẻo gọi anh lại: "Thưa anh Tưởng, anh làm rơi bút máy này."
Họ nhanh chóng rơi vào lưới tình.
Cô gái trẻ tự đắc nghĩ rằng mình thật tâm cơ âm trầm.
Cô không biết rằng, chiếc bút máy đó là do anh cố tình đánh rơi.
Giống như cô không nhớ rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Ba năm sau, họ kết hôn.
Như bao câu chuyện cô bé Lọ Lem khác.
Cô gái thử váy cưới trong phòng thay đồ, vị hôn phu ngồi bên cửa sổ nhìn mưa.
Trong ký ức của anh từng có rất nhiều người, nhưng giờ đây tĩnh lặng như đêm mưa.
Két két. . . .
Cô đẩy cửa bước ra, đeo trang sức đến trước mặt anh: "Thế nào?"
"Rất đẹp."
Cô gái lén nhìn anh ký séc, thật lòng vui mừng vì được một chuỗi trang sức đẹp.
Cô không biết rằng.
Trong ba nghìn năm cô đã quên.
Anh từng đem cả nền văn minh nhân loại, gắn lên vương miện của cô.
. . .
"Em có đồng ý lấy anh không?"
Khung cảnh đẹp đẽ trong ngày cưới tan biến.
Chú rể văn nhã tôi nắm tay, biến thành những xúc tu trơn ướt.
Tôi quay trở về trong màn mưa đen tối.
Từ tận sâu trong tâm hồn, một lần nữa nghe thấy lời cầu hôn.
Tôi chậm rãi quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo thật của chồng mình.
-- Trong tia chớp loé lên, hình dáng của anh như một quả núi nhỏ.
-- Một cục thịt khổng lồ không có hình dạng nhất định như một bộ não vĩnh hằng đang nhúc nhích.
-- Mầm thịt không ngừng rụng xuống rồi mọc lên, chất nhầy tỏa ra mùi khủng khiếp.
Điên cuồng xấu xí vỡ vụn ghê tởm kinh hoàng. . .
. . . và cô đơn.
Nỗi cô đơn kéo dài vô tận.
Tôi bước tới, nhặt lớp da người dưới đất lên, giống như mỗi sáng chỉnh trang bộ vest cho anh vậy, chậm rãi, chậm rãi mặc lại cho anh.
"Anh à, chúng ta về nhà thôi."
Ngoại truyện
1
Về nhà rồi tôi tiếp tục làm một bà bầu nằm ườn.
Có lúc tôi đặc biệt lo lắng chồng tôi sắp chết, dù sao Chúc Cửu Âm cũng nói, bọn họ không có chuyện gì thì không sinh con.
Chồng tôi phát hiện tôi lo lắng quá mức, xoa xoa đầu tôi: "Anh không sao. Sinh con chủ yếu là vì em."
"Em?"
"Nếu em mãi là con người, anh sẽ phải bắt đầu lại lần thứ hai rất sớm."
Tôi nhận ra hàm ý trong lời nói của anh: "Anh đã cải tạo em?"
Anh gật đầu: "Bây giờ em không còn được tính là người nữa, em là bán thần."
Thì ra anh đã sớm có kế hoạch này, muốn ban cho tôi sự bất tử.
Nhưng sự dung hợp gen rất khó khăn.
Anh nghĩ đến việc mang thai.
"Tinh trùng là một loại virus. Phôi thai là một ký sinh trùng." Anh nói: "Đối với cơ thể mẹ mà nói, con cái là kẻ xâm nhập tốt nhất trong quá trình tiến hóa tự nhiên, chúng thậm chí có thể hình thành hàng rào nhau thai để chống lại hệ miễn dịch của mẹ, cũng sẽ thay đổi cơ thể em một cách tự nhiên trong quá trình mang thai, ngay cả sau khi sinh vẫn để lại sự ô nhiễm gen. Thông qua sinh sản, anh đã trộn gen của anh vào cơ thể em."
Tôi đột nhiên có một thắc mắc: "Tần Thủy Hoàng có từng xin anh cho bất tử không?"