Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người

Chương 19

". . . Anh sẽ không sinh con với ông ta đâu." Chồng tôi kiêu ngạo quay mặt đi.

2

Hai tháng sau, tôi sinh non.

Người đỡ đẻ là chồng tôi.

Quá trình rất nhẹ nhàng.

Chủ yếu là cái thứ này, mẹ nó, là đẻ trứng. . .

Không phải trứng vỏ cứng như trứng gà, mà là kiểu như trứng ếch, từng cục từng cục nhầy nhầy, ghê c.h.ế.t đi được.

Sau đó chồng tôi vào bếp xé hai miếng màng bọc thực phẩm, gói con lại, rồi cho vào nồi cơm điện.

Đứa trẻ xấu không thể tả.

Tôi vừa mở nắp đã nôn luôn.

Xấu vãi!

Tôi thật sự, một chút tình mẫu tử cũng không nảy sinh được, quá ghê tởm.

Còn hôi nữa.

Con giống cha, tôi thật sự chẳng di truyền được gì.

"Em chỉ có 23 cặp nhiễm sắc thể, anh có hơn 40. 000 cặp. Đương nhiên không giống em được."

Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Vì tôi thực sự khó chịu về mặt sinh lý, anh ấp trứng qua loa rồi thả xuống biển.

Tôi hỏi anh: "Em không phải mang cả đống sao, sao chỉ sinh ra ba đứa?"

"Chúng ăn thịt hết anh em rồi." Chồng tôi bình thản nói: "Anh cho em sinh non cũng vì lý do này, nếu tiếp tục mang thai, cuối cùng sẽ chỉ còn một thai. Nếu như vậy, nó sẽ thừa kế toàn bộ quyền năng của anh."

Tôi cũng không hiểu lắm, chỉ cảm thấy tình mẫu tử đã mất trỗi dậy: "Nhỏ như vậy xuống biển không sao chứ? Dưới biển còn có phóng xạ hạt nhân nữa."

Mắt chồng tôi sáng lên: "Hồi xưa anh ở dưới biển, sao không gặp được mấy thứ ngon thế chứ."

Nói xong còn l.i.ế.m môi.

Tôi cảnh cáo anh: "Khương Thiên Kỳ, không được mang nước thải hạt nhân lên bàn ăn nhà mình."

Anh im lặng.

"Có nghe không? !"

". . . Ừm. Anh ra ngoài ăn lén."

Chúng tôi vì vấn đề thực đơn này mà cãi nhau một trận.

Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, anh ăn chất thải hạt nhân dù sao cũng có lợi cho môi trường.

Về sau tôi cũng không ngăn cản anh nữa.

Chỉ có một điều: ăn chất thải hạt nhân xong, không được hôn môi em.

Đây là giới hạn.

3

Nửa năm sau chúng tôi thuê một chiếc du thuyền ra biển thăm con.

Tôi nghĩ sinh xong không quan tâm gì, cũng không tốt lắm.

Chồng tôi phát ra âm thanh kỳ quái ở tần số cao, gây ra sóng thần.

Ba đứa con tôi đua nhau nổi lên từ biển.

Từng đứa xấu xí thảm thương, không biết là ăn chất thải hạt nhân hay sao mà đứa nào cũng cao bằng hai tầng nhà.

Tình mẫu tử của tôi lập tức biến mất.

"Chúng thật sự không bị con người bắt như quái vật sao?"

Chồng tôi lắc đầu: "Không đâu, chúng sống trong cung điện R'lyeh của anh."

Tôi ừ một tiếng.

Một lúc sau: "Khoan đã? Anh vừa nói gì? R'lyeh? R'lyeh là nhà của mình?"

"Ừm, từ kỷ Phấn Trắng, cứ có hiện tượng El Niño là anh đến đó tránh nóng." Chồng tôi bình thản gật đầu, "Lovecraft có kết nối tinh thần đặc biệt với anh, đáng tiếc anh dẫn ông ấy đi dạo nhà một chút, ông ấy lập tức phát điên."

Tôi: . . .

Thì ra ông chính là nguyên mẫu của Cthulhu nổi tiếng.

Ghê. . . ghê gớm thật.

4

Sau khi trở về, chúng tôi đến thăm cảnh sát Nhậm.

Vì bị gãy xương nhiều nơi trên cơ thể nên anh ta bị băng bó giống như một xác ướp, nằm trên giường bệnh.

Vừa gặp mặt, anh ta đã mỉa mai: "Ồ ồ, Trụ Vương và Đát Kỷ đến rồi."

Chồng tôi ngồi xuống bên giường bệnh: "Nhậm Thiên Đường, cảm ơn anh đã chăm sóc vợ con tôi. Để đáp lại, tôi có thể thực hiện ba điều ước cho anh và con cháu của anh. Điều ước gì cũng được."

Đội trưởng Nhậm biết thân phận của anh.

Vì vậy anh ta im lặng.

Một lúc sau, anh ta thăm dò hỏi: "Có thể cho tôi một căn nhà ở thành phố S không? Không cần quá lớn, chỉ cần. . . để cưới vợ thôi?"

Lần này đến lượt chồng tôi im lặng.

"Trụ Vương phải g.i.ế.c một nghìn nô lệ mới đổi được một cái gật đầu của tôi - vậy mà anh chỉ xin một căn nhà?"

"Đúng vậy!" Đội trưởng Nhậm cứng cỏi nói: "Lương tôi chỉ có ngần này, tôi muốn một căn nhà thì sao?"

Chồng tôi thở dài đầy tiếc nuối, cuối cùng cho anh ta một căn biệt thự hai tầng bên bờ sông Hoàng Phố.

Còn kèm theo cả bể bơi.

Bình Luận (0)
Comment