Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 101

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Lê Tiêu xé một tờ giấy đỏ trên câu đối ở cửa lớn, gói ba mươi đồng tiền.

Sau khi Chu Kiến biết, cũng gói theo ba mươi đồng, anh đem theo một trăm đồng trên người, nhưng ngẫm lại vẫn quên đi.

Anh có con cần nuôi, anh ta cũng có, hơn nữa anh ta cũng sắp kết hôn, quả thật phải tiết kiệm chút.

Giang Nhu bảo Chu Kiến cùng lại đây ăn sáng, Chu Kiến lắc đầu, anh ta ăn ở nhà rồi mới qua.

Giang Nhu nghe vậy, cũng không quan tâm anh ta nữa, cô với Lê Tiêu ngồi trên bàn ăn, đứa nhỏ ở trong nôi mở to mắt nhìn chằm chằm chuông gió trên đỉnh đầu.

Đây cũng là Lê Tiêu làm cho cô bé, chuông gió cũng không quá vang, dùng gỗ làm thành hình dáng động vật nhỏ rồi ghép lại, xâu năm sáu xâu, phía dưới có chuông nhỏ rũ xuống, tay chạm một cái sẽ phát ra âm thanh leng keng.

Cô nhóc rất thích, có thể nhìn chằm chằm cả ngày. Giang Nhu ăn mấy miếng lại duỗi tay chạm vào một cái, đứa nhỏ lập tức đảo con mắt, khỏi phải nói vô cùng dễ dụ.

Chu Kiến nhìn mà lòng ngứa ngáy, nhịn không được ghé vào bên nôi nhìn chằm chằm cười tít cả mắt, trước kia gặp ở bệnh viện vẫn là con khỉ con, bây giờ quả thực hoàn toàn thay đổi, làn da trắng trẻo nõn nà, mặt tròn giống như bánh bao, thịt núc ních, một đôi mắt to vừa đen vừa sáng, lông mi vểnh lên.

Tóc cô bé hơi dài, trên trán còn có hai cây kẹp tóc nho nhỏ màu sắc rực rỡ.

Thấy mà khiến lòng người ta mềm mại.

Anh ta đột nhiên cảm thấy con trai cũng không tốt lắm, nhìn con trai Vương Đào thì biết, vừa đen vừa béo, giống như heo con, dáng vẻ không giống như con gái của anh trai anh ta, bộ dạng giống như thần tiên trên bầu trời.

Nhịn không được ngẩng đầu nhìn Lê Tiêu, vẻ mặt thấy mà thèm, "Anh, sau này em sinh con trai, chúng ta kết làm sui gia đi."

Mặc dù anh ta có con riêng, nhưng anh ta cảm thấy diện mạo của đứa nhỏ đó không xứng với An An, vẫn là tự mình sinh, anh ta cảm thấy vẻ ngoài của mình cũng không tệ lắm, về sau có con trai hẳn cũng ổn.

Lê Tiêu cũng không ngẩng đầu lên, "Cút."

Chu Kiến cũng không tức giận, cười hì hì với đứa nhỏ trong nôi, "An An, An An, nhận ra cha không? Cha là cha nuôi con."

Trực tiếp biến từ sui gia thành cha nuôi. Giang Nhu nghe xong dở khóc dở cười, nói với anh ta: "Cuối tuần này có rảnh không? Dẫn bạn gái cậu lại đây ăn một bữa cơm đi."

Chu Kiến nghe xong lời này, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nhu, qua một thời gian dài như vậy, anh ta thậm chí nghĩ chị dâu đã quên, không nghĩ tới cô vẫn luôn để trong lòng.

Cười hì hì ngây ngô nói: "Vậy phiền chị dâu rồi."

Giang Nhu tức giận nhìn anh ta một cái, "Khách sáo với tôi làm gì."

Buổi sáng cơm nước xong, Lê Tiêu bèn đi ra ngoài với Chu Kiến, kết hôn nhiều việc, bọn họ là anh em của Chu Cường, đương nhiên phải qua sớm một chút để giúp đỡ.

Giang Nhu thì không đi, đứa nhỏ còn nhỏ, đi ra ngoài gặp người nhiều như vậy không tốt.

Người vừa đi, Giang Nhu bèn dẫn đứa nhỏ phơi nắng ở trong sân, kể chuyện cổ tích, cũng không quan tâm cô bé có nghe hiểu hay không, sau khi dỗ ngủ rồi thì quay về phòng, đặt cô bé vào trong nôi, bản thân thì cầm sách đọc.

Giữa trưa một mình ở nhà làm sủi cảo ăn, còn cho cô nhóc một ít bột mì chơi, nào biết đứa nhỏ này sau khi nhìn thấy lại nhét thẳng vào trong miệng, sợ tới mức Giang Nhu nhanh chóng móc ra khỏi miệng cô bé, "Sao tham ăn thế? Quả thực giống y chang cha con."

Đừng tưởng rằng cô không biết, Lê Tiêu thường xuyên ăn vụng đồ ăn vặt của cô.

Buổi chiều hơn bốn giờ rưỡi, Giang Nhu cũng nấu xong cơm chiều, cô vốn tưởng Lê Tiêu phải nửa đêm mới trở về, cho nên cũng không xào nấu gì, chỉ làm một mặn một chay, cộng thêm nấu một chén canh trứng gà.

Không nghĩ tới cô mới vừa ăn cơm xong, bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện.

Ôm đứa nhỏ đi ra ngoài nhìn, chỉ thấy Lê tiêu và Chu Kiến lộ ra sắc mặt khó coi bước vào sân.

Có hơi sửng sốt, "Về sớm vậy?"

Lê Tiêu không trả lời cô, chỉ hỏi: "Còn cơm không?"

Giang Nhu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đưa đứa nhỏ cho anh, "Em đi làm tô mì cho các anh."

Lê Tiêu bế đứa nhỏ trong lòng, "Đừng phiền phức, tùy tiện ăn một ít là được."

"Không phiền, đều là đồ có sẵn, buổi trưa làm sủi cảo còn thừa lại vắt mì."


Bình Luận (0)
Comment