Như vậy Lê Tiêu cũng sẽ không nói thêm gì, mỏi mệt đi vào trong nhà chính ngồi xuống.
Trong nhà cũng không có đồ ăn gì, chỉ còn một ít rau xanh, Giang Nhu bèn làm tô mì đơn giản.
Cũng không tốn bao nhiêu thời gian, một lát đã nấu xong.
Lê Tiêu đặt đứa nhỏ vào trong nôi, lấy thau nước âm rửa mặt rửa tay với Chu Kiến, hai người bận rộn cả ngày, vừa đón người vừa dọn đồ, tay chân đều cứng ngắc.
Sau khi Giang Nhu mang mì đến, Lê Tiêu và Chu Kiến ăn như lang thôn hổ yết, có thể thấy vô cùng đói.
Cô ôm đứa nhỏ lên một lần nữa, không nhịn được hỏi: "Xảy chuyện gì vậy?"
Chu Kiến không ít nói giống Lê Tiêu, thở phì phì nói thẳng ra chuyện xảy ra hôm nay, thì ra hôm nay hai người bận một ngày, cuối cùng thế mà vợ Chu Cường không cho bọn họ vào phòng cưới, bảo người ta ngăn bọn họ ở ngoài.
"Xung quanh nhiều người thấy như vậy, chị dâu, chị nói xem chúng tôi có mất mặt không chứ?"
Sau đó lại cả giận nói: "Anh không cho tôi làm ầm lên, được, hôm nay Chu Cường kết hôn, tôi cho họ mặt mũi, chúng tôi đi xuống ăn cơm trước, chúng tôi vừa đi một chút, chị biết đã xảy ra chuyện gì không? Không có chỗ của hai chúng tôi." Nói tới đây, mặt Chu Kiến tức đỏ mặt, "Tôi còn dẫn Tiểu Nhạn với đứa nhỏ qua cùng nữa, Tiểu Nhạn còn ở phòng bếp giúp đỡ cả buổi trưa, không ngờ lại như thế, chúng tôi qua đó để làm việc sao? Người ta làm giúp còn có tiền lấy? Chúng tôi thì đưa tiền cho người ta."
"Vẫn là vợ Vương Đào thông minh, cũng không bảo Vương Đào đi, chúng tôi ngược lại uổng mất ba mươi đồng, à không đúng, Tiểu Nhạn cũng gói hai mươi đồng, kiếm tiền dễ lắm sao? Có phần tiền này còn không bằng mua ít thịt cho con trai tôi ăn."
"Cũng là do tính tình Tiểu Nhạn tốt, đổi thành người khác còn không ầm ĩ với tôi à?"
"Mẹ nó, đời này tôi cũng chưa từng tức giận như thế."
Thế cho nên sau đó ngay cả Lê Tiêu cũng đen mặt, cơm cũng không ăn, trực tiếp dẫn hai người rời đi. Uông Nhạn dẫn đứa nhỏ đến nhà Chu Kiến, Chu Kiến và Lê Tiêu lại đây, chuẩn bị đợi lát nữa đi nhập hàng.
Mặc kệ thế nào, vẫn phải tiếp tục kiếm gia nuôi gia đình.
Giang Nhu nghe xong nhíu mày, cũng cảm thấy vợ Chu Cường hơi quá đáng, hỏi: "Chu Cường biết không?"
Chu Kiến cười lạnh, "Cho dù trước đó nó không biết, nhưng vừa rồi có thể không biết sao? Dù sao sau này tôi cũng sẽ không coi nó là anh em nữa, nó là kẻ có tiền, chúng ta trèo cao không nổi." Càng nghĩ càng giận, hồi nhỏ dáng vẻ Chu Cường gầy yếu, thường xuyên bị người ta đánh, nếu không có anh che chở, anh ta có thể bình an lớn lên sao?
Lê Tiêu nãy giờ không nói gì, ăn xong sau đó lấy tô của Câu Kiến, đi thẳng qua phòng bếp rửa sạch.
Sau đó đi ra gọi Chu Kiến ra ngoài nhập hàng.
Trước khi đi dặn dò Giang Nhu, "Tối nay anh trở về, em đi ngủ sớm một chút."
Giang Nhu gật đầu.
Sáng hôm sau, Giang Nhu và Lê Tiêu ôm đứa nhỏ đi nhập hộ khẩu.
Thời gian nhập hộ khẩu ở đây tương đối thư thả, Giang Nhu nhớ một tuần sau khi chị dâu cô sinh đứa nhỏ, lập tức tức đưa đứa nhỏ vào hộ khẩu, ở đây thì trong vòng ba tháng.
Cho nên kéo dài tới hiện tại.
Hai người mang theo những giấy tờ cần thiết tới đồn công an địa phương, sau đó ghi đứa nhỏ lên trên hộ khẩu của Lê Tiêu.
Bởi vì người ở đồn công an không nhiều lắm, cho nên hơn nửa tiếng mới làm xong.
Sau đó Giang Nhu lôi kéo Lê Tiêu cùng đi đến tiệm chụp ảnh cách đó không xa.
Ban đầu Lê Tiêu còn không muốn đi, "Cái đó có gì chơi vui đâu?"
Giang Nhu không phản ứng với anh, anh có thích đi hay không kệ anh, tự cô chụp với đứa nhỏ.
Cũng do lúc này cô không có di động, nếu không mỗi ngày cô chắc chắn đều phải chụp một tấm, An An đáng yêu như vậy, sao có thể không chụp chứ?
Hơn nữa bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên An An ra khỏi nhà, cô cố ý mặc cho đứa nhỏ đẹp một chút, thay áo nhỏ mỏng xinh đẹp, bên ngoài cột áo choàng bằng vải nỉ đỏ thẫm. Áo choàng là do cô mua vải rồi vẽ kiểu dáng cho người ta làm, quần áo màu đỏ thẫm tốn lên làn da trắng như tuyết của đứa nhỏ, đôi mắt đen lúng liếng, trên đầu còn thắt hai nhúm tóc nhỏ, tóc đã dài một mét, vểnh lên trời.
Lê Tiêu ngứa tay, mỗi lần nhìn thấy đều phải bóp.