Giang Nhu cảm thấy mình không có tư cách nhận lời xin lỗi thay Lê Tiêu.
Chu Cường nghe cô muốn ôm đứa nhỏ trả đồ về, thì biết cô quả thật không muốn lấy, không phải đang khách sáo.
Trên mặt có chút bất đắc dĩ, nhìn Giang Nhu, cuối cùng thở dài, mang theo đồ đạc rời đi.
Hôm nay Lê Tiêu trở về muộn một chút, anh đi bệnh viện thăm thím Vương chú Vương, còn nói mấy ngày nữa chú Vương có thể trở về.
Giang Nhu đang ở trong phòng đọc sách, sau khi nghe anh nói, bèn kể chuyện hồi sáng Chu Cường tới.
Lê Tiêu nhíu mày, "Đồ đâu?"
Giang Nhu thành thật nói: "Không lấy, em bảo anh ta cầm về rồi, mấy món đồ này rất mắc."
Lê Tiêu vốn đang có chút không thoải mái, nghe nói như thế trực tiếp nở nụ cười, biết Chu Cường thông minh bị thông minh hại, anh ta tưởng ai cũng giống Mai Tử và vợ Vương Đào?
Từ trước đến nay Giang Nhu không thích chiếm hời của người khác, tặng đồ càng mắc cô càng không lấy.
Hài lòng gật đầu, "Về sau anh sẽ bớt lui tới với Chu Cường, không phải người cùng đường, nếu nó lại đem đồ tới cho anh, đừng lấy, về anh mua cho em."
Giang Nhu cười, "Được."
Cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Lê Tiêu nhìn sườn mặt dịu dàng của cô, trong lòng mềm nhũn.
Từ khi anh sinh ra đến bây giờ, thứ thuộc về anh không nhiều, cho nên trước kia anh rất quý trọng những người bên mình, hiện tại anh lại cảm thấy, nếu không thích hợp cũng không cần tiếp tục kề bên nữa. Có thể bởi vì bên người có thêm Giang Nhu và đứa nhỏ, anh không quá sợ mất đi cái gì.
——
Giữa tháng mười hai, Lê Tiêu vào thành phố bán món kho, khi trở về thuận tiện đón chú Vương thím Vương về cùng, vết thương trên người chú Vương còn chưa lành hết, cần ngồi xe lăn.
Khi tới cửa nhà, Lê Tiêu cõng chú Vương tiến về phía trước, thím Vương đẩy xe lăn đi ở đằng sau.
Vừa khéo là lúc chạng vạng tan làm, một vài hàng xóm chung quanh về nhà thấy cảnh như vậy, đều dừng lại hỏi tình huống.
Mảnh đất này không lớn, người ở chung quanh đều là hàng xóm cũ, chuyện về nhà họ Vương đã sớm truyền khắp nơi.
Vốn tưởng rằng chú Vương xảy ra chuyện, thím Vương sẽ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt vô cùng tiều tụy, lúc này nhìn thấy thím Vương một tháng không gặp, phát hiện người không ốm cũng không tiều tụy, trên mặt còn lộ tươi cười.
Một bà thím tóc ngắn không nhịn được giữ chặt thím Vương hỏi: "Ái Hoa, chồng bà thế nào rồi? Đã tìm được gã lái xe đó chưa?"
Thím Vương nghe thấy lời này, tức giận nói: "Tìm được chưa hả? Tiểu Tiêu báo án giúp tôi, một chút tin tức cũng không có, các bà cũng không phải không biết, đoạn đường đó rất nghiêng, trên đường chỉ có một dấu bánh xe, cái này có thể nhìn ra cái gì? Tôi đã sớm bảo ông ấy đừng đi, ông ấy cứ đi, việc này muốn trách thì trách chính ông Vương, chính ông ấy tự làm tự chịu."
Càng nói càng tức, trong khoảng thời gian này thím Vương đều ngốc ở bệnh viện, cũng không có ai có thể nói chuyện, nghẹn nói không ít lần, lúc này nhìn thấy hàng xóm nhóm hỏi, hận không thể lôi kéo người ta nói một tràng, nói mạng mình khổ thế nào, lớn tuổi như vậy còn phải bôn ba đủ thứ, nói mình ở trong bệnh viện ăn không ngon ngủ không yên, còn nói may mà có Lê Tiêu, nếu không bà ấy thật sự là đang hai mắt tìm tới mù mất một con.
"Các người thật sự không biết đứa nhỏ Lê Tiêu này tốt cỡ nào, buổi tối ngày đó chính là cậu ấy tìm ông Vương nhà tôi về, bác sĩ nói nếu ông Vương nhà tôi chậm một bước thì không kịp nữa, các bà nói xem có dọa người không? Trong khoảng thời gian này, Tiểu Tiêu thường xuyên đến bệnh viện thăm chúng tôi, tôi còn từng gặp phải một kẻ lừa đảo, nếu không phải tôi nói chuyện này với Tiểu Tiêu, e rằng tất cả tiền bạc trên người đều bị lừa hết…"
Nói tới đây thở một hơi thật sâu, "Trước kia tôi cảm thấy con gái thi đại học rất giỏi, bây giờ thấy, có giỏi cũng cũng vô dụng, tôi gọi điện thoại đến trường bọn nó, nói nó ra ngoài thi đấu không có ở đây, vẫn là đứa nhỏ Tiểu Tiêu này tốt, bà cụ ỡ giường bên cạnh còn hâm mộ tôi sinh được một đứa con trai ngoan, thật sự là người thân so ra cũng kém."
Thím Vương lớn giọng, Giang Nhu ở phía sau phòng bếp nấu cơm đều nghe thấy.
Buông xẻng xuống ôm đứa nhỏ đi ra xem, chỉ thấy thím Vương bị mấy người vây quanh ở cửa, bà ấy dường như rất hưởng thụ loại bầu không khí vạn nhân chú mục này, miệng nói chuyện luyên thuyên, cũng không hề hụt hơi.
Giang Nhu đi đến chỗ đám người bên ngoài.