Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 109

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Cửa lớn ở sân bên cạnh rộng mở, Lê Tiêu thấy cửa bị chặn lại, do dự có cần đi ra hay không.

Giang Nhu mắc cười, người đàn ông tựa như đã nhận ra ánh mắt của cô, giương mắt nhìn lại đây, bốn mắt nhìn nhau, anh cũng kéo khóe miệng, lộ ra một tươi cười nhợt nhạt.

Cũng may cuối cùng chú Vương trong phòng chịu không nổi, kêu to một tiếng với bên ngoài, "Mã Ái Hoa, bà đủ rồi đó."

Bên ngoài thím Vương không sợ chút nào, còn nói với đám người chung quanh: "Thấy chưa, tính tình còn xấu, cũng có mỗi tôi chịu được ông ta."

Chào hỏi với người khác xong, vẫn còn tiếc nuối trở về phòng, không qua bao lâu, cách vách truyền đến tiếng rống càng lớn của thím Vương.

Lê Tiêu trực tiếp từ nhà bên cạnh trèo tường về, còn về trong viện trước Giang Nhu một bước, anh cũng không vào phòng, thấy Giang Nhu trở về, nhận lấy An An từ trong tay cô, hỏi: "Hôm nay có ngoan không?"

Giang Nhu không trả lời anh, "Con gái anh mà anh không biết hả? Ăn ngủ ngủ ăn."

Ngắn ngủn hai tháng, mập giống như con heo con vậy.

Bây giờ còn biết phân biệt đồ ăn, mấy ngày nay có hơi ho, lão thầy thuốc trên phố nói không có vấn đề gì lớn, đứa nhỏ quá nhỏ uống thuốc không tốt, kiếm ít nước quả sơn trà uống là được.

Tối hôm qua cô mượn hàng xóm lá cây sơn trà nấu nước cho cô bé uống, Lê Tiêu đút, sau khi uống hôm nay quả thật tốt hơn rất nhiều.

Nhưng vì đề phòng còn chưa khỏe hoàn toàn, hôm nay Giang Nhu lại cho uống một chút, không nghĩ tới đứa nhỏ này còn biết phân biệt món ăn, cô đút một ngụm sẽ không uống, cái miệng nhỏ nhắn ngậm chặt, chê mùi vị không ngon.

Giang Nhu nói việc này cho anh nghe, nào biết Lê Tiêu còn vui vẻ, bế con gái trong tay, "Lại ức h.i.ế.p mẹ con à?"

Đừng nhìn bình thường Giang Nhu yêu cầu nghiêm khắc, nhưng cô rất dễ nói chuyện, đứa nhỏ có không như ý chỗ nào, lại kiên trì một lần nữa cô cũng rất dễ thỏa hiệp, ví dụ như cô nhóc không thích đeo vớ, đeo vào cũng thường xuyên đạp rớt, Giang Nhu liền mềm lòng không đeo cho cô bé nữa.

Nhưng Lê Tiêu thì không phải như vậy, anh nhìn như tính tình tốt, mỗi ngày ôm con gái cười, nhưng một khi nhận định chuyện gì, cho dù đứa nhỏ cáu kỉnh anh cũng không quan tâm, ví dụ như mấy ngày nay, đứa nhỏ đã không còn mút tay ở trước mặt anh.

Đương nhiên, khi anh không ở nhà vẫn mút.

Bình thường buổi sáng anh thức dậy cho uống sữa, đứa nhỏ uống cũng rất nhanh, cũng không hội rề rà chút nào, không giống Giang Nhu trông cô nhóc, phải nhẹ nhàng vỗ cô bé mới bằng lòng uống, có đôi khi còn phân tâm nhìn xung quanh.

Dù sao Giang Nhu phát hiện, đứa nhỏ ngoan thì ngoan nhưng mánh khóe nhỏ cũng không ít. Hai người đi vào phòng bếp nấu cơm, thím Vương mới từ bệnh viện trở về, e rằng trong nhà rất bận, Giang Nhu bèn xào thêm hai món ăn, bảo Lê Tiêu đem qua đó.

Lê Tiêu lập tức ôm con gái đi cùng.

Giang Nhu ở nhà nấu cơm, lại thu dọn phòng bếp một lúc, nào biết đợi nửa ngày không thấy người trở về.

Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, tò mò đi ra ngoài xem, sau đó nhìn thấy Lê Tiêu và cô bé bị người ở cửa vây quanh, các bà thím hàng xóm cầm đồ ăn trên tay, "Trong nhà nấu nhiều đồ ăn, đưa một ít qua cho các cháu."

"Ôi, An An, còn có nhớ bà hay không? Ngày hôm qua bà còn ôm cháu đó."

"ôi, An An vươn tay muốn làm gì thế? Cháu còn chưa ăn hết mà, nhóc tham ăn."



Mấy bà thím nhìn thấy Giang Nhu, nhất định muốn cô nhận đồ ăn.

Giang Nhu cũng không tiện khách sáo với các bà ấy, đành phải quay về phòng đựng những món này vào trong chén nhà mình, "Cám ơn thím."

Mấy thím khoát tay, cười nói: "Tiểu Tiêu là đứa bé ngoan, trước kia là các thím có hiểu lầm quá sâu với nó."

"Tiểu Tiêu đừng để ý, sau này các thím không nói cháu nữa."

"Đúng rồi, sau này nhớ dẫn đứa nhỏ ra ngoài chơi, Nữu Nữu nhà thím thích An An nhất."

Giang Nhu tiễn người rời đi, khi quay về phòng cười vô cùng vui vẻ.

Lê Tiêu ôm đứa nhỏ ở cửa thấy được, nhịn không được hỏi: "Cười vui vẻ như vậy làm gì?"

Giang Nhu cong khóe môi, đương nhiên nói: "Vui vẻ thay anh, có nhiều người thích anh như vậy, anh không vui sao?"

Lê Tiêu nhìn cô một cái, không nói cái gì, ôm đứa nhỏ xoay người vào phòng bếp.

Để tay lên n.g.ự.c tự hỏi, vui vẻ không?

Hẳn là có một chút.


Bình Luận (0)
Comment