Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 115

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Lê Tiêu thuận miệng lên tiếng, vốn không để chuyện này ở trong lòng.

Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi tối trước khi đi ngủ, Giang Nhu đều sẽ nấu nước ấm ngâm chân.

Sức khỏe nguyên thân kém, mỗi lần đến kinh nguyệt bụng đều đau, nếu bình thường không chú ý chút, sẽ đau dữ dội hơn.

Hơn nữa mùa động ở phía nam lạnh ẩm, một ngày không phơi nắng cái chăn lập tức ẩm ướt, cũng không tốt cho thân thể chút nào.

Trước đó đứa trẻ còn ngủ ở trên nôi, bây giờ Giang Nhu sợ cô bé ngủ một mình lạnh, buổi tối sẽ để ở giữa hai người.

Lê Tiêu có nhiều hơi nóng trên người, có thể giúp hai mẹ con các cô ấm áp.

Khi Giang Nhu ngâm chân, Lê Tiêu thường xuyên cũng kề qua ngâm, gần đây chân bị nứt da, cho nên dạo này khi Giang Nhu ngâm chân sẽ bỏ ít lá ngải vào trong thau, cô cũng không hiểu, dù sao trước kia ở cữ cảm thấy thứ này rất tốt, nghĩ có thể cũng có tác dụng với Lê Tiêu.

Nước có hơi nóng, Giang Nhu mặt dày giẫm chân lên chân Lê Tiêu, thường thường xuống thăm dò nước ấm, Lê Tiêu đã tập mãi thành quen với việc này, dù sao anh cảm thấy Giang Nhu có đôi khi rất bá đạo, có một số việc cô có thể làm, nhưng anh lại không làm được.

Ăn cái gì cũng được, món không thích ăn vô cùng hào phóng, món thích ăn, cô sẽ lén ăn trước lại cho anh ăn.

Cánh tay Lê Tiêu ôm con gái nhẹ như bay, mấy ngày nay cô bé thích kiểu chơi này, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều muốn bay một lát như vậy, bá đạo giống như mẹ cô bé.

Bởi vì chơi vui vẻ, nụ cười trên mặt đứa nhỏ cực kỳ ngọt ngào, còn vươn đầu lưỡi phấn nộn.

Lê Tiêu ôm chơi một lát, sau khi nhận thấy nước lạnh, đặt đứa nhỏ lên giường, chuẩn bị lau chân không ngâm nữa, nào biết cô nhóc vẫn mặc kệ, quơ cánh tay nhỏ kêu "A a a".

Như là đang kháng nghị cô bé còn muốn chơi.

Lê Tiêu không nhịn được vân vê nắm tay của cô bé, "Đợi lát nữa lại chơi."

Lấy khăn lau chân của Giang Nhu qua, tùy ý xoa ở trên chân mình, sau đó xuống giường đi rót nước.

Rót nước về, Giang Nhu nhắc nhở anh, "Nhớ bôi thuốc."

Hai ngày trước Giang Nhu thấy anh nứt ra rất nghiêm trọng, đến chỗ lão thầy thuốc ở trên phố mua thuốc mỡ về, thế nhưng Lê Tiêu luôn quên bôi.

Quả nhiên, nếu không có Giang Nhu nhắc nhở, Lê Tiêu suýt quên mất, anh xoay người đi tìm thuốc mỡ trên bàn, nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được, "Em có nhìn thấy không? Anh để quên ở đâu rồi." Giang Nhu trợn ngược mắt xem thường nhìn bóng dáng anh, bỏ sách xuống, duỗi cổ nhìn một hồi, "Có phải để trên ngăn tủ không?"

Cách một khoảng, cô không thấy rõ lắm.

Lê Tiêu nghe xong, nghiêng người nhìn ngăn tủ, quả nhiên tìm thấy bình thuốc màu đỏ ở bên trên.

Anh trực tiếp cầm lên giường bôi, chỉ bôi chân, bội xong đặt bình thuốc lên ghế đầu giường.

Sau đó ôm con gái tiếp tục ở trên giường, cô nhóc há miệng cười vui vẻ, cười một hồi thì ngáp, nhưng cô bé vẫn không muốn ngủ, Lê Tiêu dừng lại, cô bé lập tức vẫy cánh tay phải.

Cô bé cũng không khóc cũng không quậy, cứ kêu "A a a", dùng cặp mắt to đen lúng liếng đó nhìn chằm chằm anh, giống như đang hỏi vì sao không bay.

Dù cho Lê Tiêu vững lòng, cũng không chống cự được.

Thẳng đến khi đứa nhỏ bất tri bất giác ngủ thiếp đi, Lê Tiêu mới bỏ đứa nhỏ vào trong ổ chăn, cởi quần áo bên ngoài đắp chăn lên.

Có lẽ chơi rất vui, sau khi cô nhóc ngủ, bên khóe miệng còn vểnh lên.

Mỗi lần vừa đến lúc này, Giang Nhu sẽ bỏ sách xuống lên giường.

Nhiều lần, Lê Tiêu rất nghi người phụ nữ này cố ý, cô không muốn dỗ đứa nhỏ ngủ mới giả vờ lấy sách ra đọc.

Sau khi cô nhóc ngủ thì rất ngoan, Giang Nhu lên giường sau đó sờ tay chân nhỏ nhắn của cô bé, nóng hổi, bèn đè chân hai bên cô bé lại mới yên tâm nằm xuống ngủ ở bên cạnh.

Lê Tiêu cũng tắt đèn nằm xuống.

Bởi vì đứa nhỏ ngủ ở bên cạnh, cho nên bình thường buổi tối Giang Nhu ngủ không quá sâu, hơi có tiếng động cô sẽ tỉnh ngay.

Nửa đêm, Giang Nhu nghe thấy bên cạnh truyền đến âm sột soạt sột soạt, cô nhíu mày mở mắt ra, phản ứng đầu tiên chính là sờ đứa bé bên cạnh, cô nhóc đang ngủ say, chăn trên người cũng đắp ngay ngắn.

Giang Nhu lại nhìn Lê Tiêu bên ngoài, trong phòng không phải hoàn toàn tối đen, cho nên có thể mơ hồ nhìn thấy người đàn ông đang ma sát tay chân, dường như rất ngứa, tiếng anh gãi hơi lớn.

Nhưng người không tỉnh, chỉ là ngủ không quá an ổn.

Vừa nhìn, đã biết nút da trên người anh phát tác rồi.

Giang Nhu nhìn, thật cẩn thận đứng lên khỏi giường, cô đi xuống cuối giường, có đôi khi nửa đêm cô sẽ đứng dậy đi nhà vệ sinh, sợ làm ồn người khác, bình thường cô đều đứng dậy từ cuối giường.


Bình Luận (0)
Comment