Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 116

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Sau khi đi xuống, cô đi đến phần giường bên ngoài ngồi xổm xuống, tìm thấy bình thuốc nhỏ trên cái ghế đầu giường, sau đó vặn nắp ra, móc ra thuốc mỡ màu xanh biếc ở bên trong, một tay cầm bàn tay to để ở bên ngoài của Lê Tiêu, sờ một lúc, sua khi xác định vị trí, nhẹ nhàng bôi thuốc lung tung lên.

Thuốc mỡ lạnh lẽo, Lê Tiêu thư thái, nhưng cũng tỉnh dậy.

Mơ màng mở mắt ra thì nhìn thấy một bóng dáng ngồi xổm ở bên giường.

Sau khi người phụ nữ bôi xong hai tay anh, bò đến cuối giường, chuẩn bị xốc chăn lên.

Lê Tiêu phản ứng lại, nghẹn họng lên tiếng, "Để anh tự làm."

Giang Nhu nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn, nhỏ giọng ôn hòa nói: "Anh cứ ngủ đi, sắp bôi xong rồi."

Kéo vớ trên chân anh xuống, trước khi anh ngủ đã bôi một lần. Lúc trước từng bị cô nói một trận, sau khi bôi thuốc mỡ trên chân, anh đều sẽ mang vớ vào, đề phòng bôi hết lên giường.

Lê Tiêu không động đậy nữa, nhưng cũng không ngủ, cứ rũ mắt nhìn cô như vậy.

Động tác của cô rất nhẹ, nhẹ đến mức thậm chí có hơi ngứa.

Giang Nhu đắp chăn lên chân anh, nhẹ nhàng nói: "Xong rồi, tiếp tục ngủ đi."

"Ừ"

Lê Tiêu nhắm mắt lại, cũng không biết có phải hiệu quả thuốc rất tốt, hay là điều khác, anh cảm thấy tay chân thật sự không ngứa nữa.

Chỉ lúc này làm sao cũng không ngủ được.

- -

Ngày hôm sau, Giang Nhu đến nhà thím Vương, chợt nghe nói tối hôm qua cha dượng Lê Tiêu đã trở lại, Giang Nhu còn nghĩ, e rằng bà mẹ chồng hờ của mình lại muốn chính mình lại muốn qua đây náo loạn.

Quả nhiên, giữa trưa mới vừa ăn cơm xong, cô ôm đứa nhỏ đi dạo ở trong sân thì nhìn thấy Lâm Mỹ Như vội vã lại đây, vừa thấy mặt, lập tức hỏi: "Tôi nghe nói hồi trước Chu Cường có gọi cô đi sơn trang Giang Nam làm, cô từ chối có phải không?"

Giang Nhu nghe xong không nhịn được cảm khái, đứa con riêng của Lâm Mỹ Như không đi làm chó săn thì thật đáng tiếc, vừa trở về cái gì cũng nghe được.

Lâm Mỹ Như tức giận vỗ đùi, "Có phải đầu óc cô có bệnh không, công việc tốt như vậy không cần, tôi nghe nói ở đó một ngày mười đồng, vậy một tháng sẽ có ba trăm đồng." Cảm thấy đứa con dâu này của mình quả thực đầu óc bị lừa đá, một ngày bà ta làm mệt sống mệt chết, một tháng cũng chỉ có hơn hai trăm đồng.

Càng nghĩ càng giận, nhịn không được mắng, "Cô có biết làm việc ở đó thoải mái cỡ nào không? Mỗi ngày chỉ bưng cơm bưng thức ăn, hơn nữa khách còn không nhiều, quả thực chính là chuyện tốt trên trời rơi nhân bánh xuống, thế nhưng cô còn không cần, cô có biết bao nhiêu người tranh vỡ đầu cũng muốn vào không? Sao Lê Tiêu không ngăn cản cô?"

Giang Nhu nghe xong vừa tức giận vừa buồn cười, cũng không biết bà ta tức cái gì?

Lúc trước không phải nói không bao giờ quản bọn họ nữa à.

Lâm Mỹ Như mắng mộ hồi, đột nhiên hỏi: "Nếu không thì cô đi nói một tiếng với Chu Cường, bảo tôi vào thay cô được không?"

Trên mặt Giang Nhu hiện 囧, "…"

Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong đó, do dự mở miệng, "Ờm… Nhân viên phục vụ ở đó phải thật trẻ tuổi xinh đẹp, đó là hình tượng của sơn trang, mẹ có thể không được. Nếu không thì mẹ đi xin làm người dọn vệ sinh đi?"

Lâm Mỹ Như nghe vậy nhíu mày, "Ai muốn làm cái đó? Vừa bẩn vừa mệt."

"…" Bà ta còn kén chọn.

Giang Nhu cũng không nói gì.

Lâm Mỹ như thấy cô không nói lời nào, giống như đúc dáng vẻ câm điếc đó của con trai, lập tức tức giận thở không ra hơi, nhịn không được mắng, "Thật sự là ngu không có biên giới, công việc tốt như vậy cũng không cần, cô còn muốn bỏ? Bụng cũng thua kém, ngay cả con trai cũng không sinh được…"

Giang Nhu thấy bà ta càng nói càng quá phận, mắng cô thì được, nhưng mắng An An thì không được, đang chuẩn bị đáp trả.

Nào biết vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Lê Tiêu đứng ở cửa sân, người đàn ông cũng không biết nghe được bao lâu, sắc mặt âm u, vô cùng khó coi.

Nháy mắt Giang Nhu không tức giận nữa, đối diện với tầm mắt của anh, còn ra vẻ ủy khuất cắn môi, sau đó cúi đầu.

Lâm Mỹ Như thấy điệu bộ này của Giang Nhu, tâm trạng vui hơn không ít, đang muốn nói hai câu nữa, giống như đã nhận ra cái gì, theo bản năng xoay đầu qua nhìn, sau đó đối mặt với đứa con đang đen mặt của mình.

Bỗng chốc hoảng sợ.

Lê Tiêu lạnh lùng nhìn bà ta một cái, bỏ đồ trong tay xuống, xoay người bước đi.

Giang Nhu và Lâm Mỹ Như đều kinh ngạc, Giang Nhu không hiểu ra sao, mà Lâm Mỹ Như thì hậu tri hậu giác phản ứng lại, vỗ đùi, "Tiêu rồi."

Cũng không quan tâm gì, trực tiếp đuổi theo.


Bình Luận (0)
Comment