Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 219

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Nam sinh đó nói thẳng ở phòng ngủ, hình như là lúc đi quân sự đã nhất kiến chung tình với cô, bây giờ tất cả mọi người đang đồn.

Ngoại hình Giang Nhu xinh đẹp, làn da lại trắng, trước đó huấn luyện viên luôn khen cô, mọi người đều có ấn tượng với cô, hai lớp còn thảo luận về cô rất nhiều.

Nhưng biết nhiều nhất vẫn là Đổng Minh Minh, nghe nói gia đình cô cực kỳ giàu có, cha là ông chủ lớn, dùng di động trên vạn đồng.

"Không có gì, đi học đây, giảng viên đến rồi."

"Ồ."

Chương trình học đại học của ngành Trung y còn rất nhiều, sắp xếp kín mít, sau khi tan học còn có bài tập phải làm, Giang Nhu cảm thấy rất áy náy, cũng không có thời gian ở bên An An.

An An hiểu chuyện, khi mẹ làm bài thì im lặng ngồi ở trên đùi cô, tự mình cầm bút máy vẽ tranh lung tung trên giấy nháp, không khóc cũng không nháo.

Cho nên lúc thứ năm, Giang Nhu hỏi Lê Tiêu: "Thứ bảy này có rảnh không? Em muốn dẫn An An đi ra ngoài chơi."

Lê Tiêu nhìn cô nhóc trong lòng cô, gật đầu, "Chủ nhật đi, thứ bảy anh định đi xem nhà xưởng đồ ăn vặt với Chu Kiến."

Giang Nhu ngừng bút trong tay, "Bây giờ đã làm nhà xưởng hả? Em còn chưa vẽ xong, muốn sửa lại một chút."

Trước kia cô dùng máy tỉnh bảng vẽ tranh châm biếm, đều là tìm tòi ảnh đẹp ở trên mạng kích thích linh cảm, không giống hiện tại, hoàn toàn tự mình suy nghĩ, Giang Nhu sẽ không quá thuận tay.

Nhưng Lê Tiêu cảm thấy rất đẹp, anh không biết đẹp chỗ nào, chỉ là cảm thấy trẻ con nhìn thấy hẳn là rất thích.

Lê Tiêu lắc đầu, "Trước tìm nhà xưởng lớn làm, chờ sau này làm to lại tự mở. Gần đây buôn bán trong tiệm tốt lắm, tiền thu vào đầu tiên hẳn đã đủ rồi, trước làm một mớ ra xem thử hiệu quả."

Trong lòng anh thật ra cũng không nắm chắc, nhưng chuẩn bị trong thời gian lâu như vậy, dù sao cũng không thể buông tay.

Đây không phải tính tình của anh.

Giang Nhu gật đầu, "Anh có kế hoạch là được, nếu chủ nhật anh không rảnh thì em tự dẫn đứa nhỏ đi chơi cũng được."

Lê Tiêu không đồng ý, "Có rảnh."

Chuẩn bị chủ nhật bảo Chu Kiến đi chạy nguyên liệu.

——

Buổi sáng chủ nhật ngày đó, Giang Nhu và Lê Tiêu lười biếng một lát, mắt thấy bên ngoài mặt trời càng lúc càng to, hai người đành phải thức dậy, rửa mặt xong mặc quần áo, một nhà ba người trực tiếp ra cửa. Bọn họ xuyên qua đại học G, thuận đường mua bữa sáng ở căn tin, vừa ăn vừa đến bến xe buýt.

Lê Tiêu không có lái xe, xe bánh mì bị Chu Kiến lái đi rồi.

Hai người mang theo An An đến công viên trò chơi trong thành phố, tám năm trước tỉnh G đã xây dựng công viên giải trí, có vòng quay cao chọc trời, ngựa gỗ xoay tròn, xe điện đụng…

Phía sau xe điện đụng có thêm dây anten, An An ngồi ở trong lòng mẹ, sau khi xe đụng cha, hưng phấn thét chói tai.

Giống như cô nhóc điên.

Chơi xong cũng không nỡ đi, cuối cùng vẫn là Lê Tiêu đặt cô bé lên vai cưỡi đi, khuôn mặt cô nhóc đỏ bừng, cũng không biết là nóng hay là chơi quá kích động.

Bên trong công viên giải trí còn có bán đồ uống lạnh, Giang Nhu hơi thèm, mua hai cây kem.

An An thấy vậy, cũng lắc người đòi ăn.

Lê Tiêu thả cô bé từ trên vai xuống, Giang Nhu cho cô bé ăn, nào biết cô nhóc thông minh rồi, ôm kem xong không nỡ há mồm.

Giang Nhu dở khóc dở cười, vội cầm về, "Không thể ăn nhiều, ăn nhiều tiêu chảy."

Cô nhóc nhìn về phía cha, Lê Tiêu ăn hai ba miếng trực tiếp giải quyết xong.

Kem là đồ ngọt, anh vừa nhíu mày vừa nuốt xuống.

Giang Nhu lấy một cái khăn trong túi lau sạch miệng cô bé, xoay đầu thấy Lê Tiêu cũng có, nâng tay cũng lau cho anh.

Lê Tiêu đứng bất động, hơi khom lưng một chút.

Giữa trưa một nhà ba người ăn ở bên ngoài, cơm nước xong nhìn thấy đối diện có tiệm cắt tóc, thuận tiện lại đưa An An đi cắt tóc, cô nhóc cứ thích động đậy, khi kéo trên tay thợ cắt tóc di chuyển, cô bé lại lắc đầu nhìn.

Cuối cùng vẫn là Giang Nhu giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u cô bé mới cắt tóc xong, thợ cắt tóc dựa theo yêu cầu của Giang Nhu cắt tóc ngắn ngang tai, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa núc ních thịt, hết sức đáng yêu.

Khi ra khỏi cửa, Giang Nhu không nhịn xuống ôm lấy cô bé hôn vài cái.

Đi vài bước lại nhìn thấy cửa hàng thời trang, bèn ôm cô bé đi thẳng vào.

Bên trong bán rất nhiều đồ, bán kẹp tóc, dây buộc tóc, trang sức, còn có son môi, giá cả rất rẻ, có mấy học sinh nữ đi dạo ở bên trong, Giang Nhu không nhìn nhiều, lập tức đi đến chỗ kẹp tóc lựa đồ.

Cuối cùng nhìn trúng một cái kẹp tóc con bướm, kẹp ở bên lỗ tai An An.

Cô nhóc cũng biết làm điệu, quay đầu qua lại ở trước gương.


Bình Luận (0)
Comment