Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 220

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Lê Tiêu ở bên cạnh không ngừng cầm đồ đeo lên đầu cô bé, đeo cả một đầu, cái nào cũng rất xấu.

Giang Nhu cũng không tiện nói anh.

Đang muốn cầm lấy cài tóc, bên cạnh đột nhiên có người vỗ vai cô, Giang Nhu nghi hoặc quay đầu qua nhìn.

Cô gái vỗ vai đó kinh ngạc nói: "Thật sự là cậu à, còn lo lắng nhận sai người."

Giang Nhu nhận ra là bạn cùng lớp, cô gái chụp cô tên Ninh Hâm, hai người từng ngồi cùng bàn vài lần, cũng cười, "Là các cậu à, các cậu đi dạo phố hả?"

"Đúng vậy."

Ba người bạn cùng phòng đứng ở phía sau Ninh Hân cũng gật đầu, tầm mắt chuyển quanh người Giang Nhu và Lê Tiêu.

"Sáng hôm nay chúng tôi đến sở thú chơi, vốn đang nghĩ có thể có gấu trúc, nào biết cũng không có gì cả, ngược lại thấy mấy con ngỗng."

Giang Nhu nghe xong cười ra tiếng, nói với bọn họ công viên giải trí đó chơi rất vui.

Cũng không trò chuyện bao lâu, nói vài câu Giang Nhu đã tạm biệt các cô, ôm An An đi tính tiền.

Đợi người đi rồi, một cô gái tóc ngắn trong đó nói: "Bộ dạng của chàng trai đó thật đẹp, bọn họ có quan hệ gì vậy?"

Ninh Hâm đáp lại một câu, "Vợ chồng, Giang Nhu từng nói với tớ, đứa nhỏ đó chính là con gái cô ấy."

"Không thể nào?" .

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Mấy người đều khiếp sợ, không nghĩ tới Giang Nhu kết hôn sớm như vậy.

Chẳng qua, cô gái cột đuôi ngựa do dự mở miệng, "Sao tớ thấy hơi quen mắt?"

Nói xong tựa như nghĩ tới cái gì, đảo mắt qua bạn cùng phòng đã đen mặt ở bên cạnh, "Ai, cậu thấy chồng Giang Nhu có giống người bán mì ở làng đại học không? Chính là người lần trước kỳ quân sự kết thúc chúng ta đi dạo làng đại học thì gặp được đấy, cậu còn động nói chuyện với người ta, có phải anh ấy hay không?"

Vương Hiểu nghe xong sắc mặt có chút mất tự nhiên, "Tớ nào có chủ động tìm anh ta nói chuyện? Tớ chỉ muốn hỏi thử bọn họ làm như thế nào, có tốt không?"

Nói xong lại nói: "Thật là, sao Giang Nhu có thể ở bên người như thế chứ?"

Ninh Hâm nghe thấy lời này nhíu mày, "Cũng không thể nói như vậy, tớ thấy người nọ rất tốt."

Khi ra cửa, ở phía sau vươn tay che chở Giang Nhu, còn có lần trước đến trường học đưa thức ăn sáng cho Giang Nhu, dù sao cũng không thể bởi vì người ta bán hàng mà xem thường người ta được chứ.

Giang Nhu và Lê Tiêu đi dạo xong rồi đi thẳng về nhà. Cả hành trình hôm nay chơi với An An, cô nhóc vô cùng vui vẻ.

Buổi tối Giang Nhu còn ôm cô bé đi bán đồ ăn với Lê Tiêu, Lê Tiêu vốn không muốn để cô đi, "Buổi tối làng đại học đều là sinh viên, có thể sẽ gặp bạn học của em."

Giang Nhu khó hiểu, "Vậy có gì đâu? Gặp thì gặp, còn có thể kéo buôn bán cho anh."

Lê Tiêu thấy cô không nghe hiểu, nhịn không được nhắc nhở: "Em không sợ bị bạn học cười nhạo à?"

Giang Nhu nhíu mày nhìn anh, nói thẳng: "Loại tư tưởng này của anh không được, có gì phải cười nhạo? Chúng ta dựa vào lao động kiếm tiền, lại không trộm không cướp, nếu như bị người ta cười nhạo, đó cũng là nhân phẩm của đối phương có vấn đề."

Lê Tiêu vốn muốn giữ mặt mũi của cô, không nghĩ tới bị mắng cho một trận.

Sờ cái mũi, "Được rồi, vậy cùng đi đi."

Trong lòng nghe xong những lời này rất hưởng thụ, biết sau khi cô đậu đại học cũng không ghét bỏ mình.

Thế nhưng, buổi tối phố ăn vặt ở làng đại học lại xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, có hai quán vì chiếm vị trí mà cãi nhau, cuối cùng còn đánh nhau, con đường đều bị chặn lại.

Lê Tiêu thấy bán gần hết rồi, nói thẳng: "Hôm nay cứ như vậy đi, trở về nghỉ ngơi."

"Được."

Chu Kiến cũng không muốn tiếp tục cho muỗi ăn nữa.

An An được Giang Nhu ôm vào trong ngực, đi xa còn duỗi cổ xem.

Điệu bộ rất tò mò.

Giang Nhu dở khóc dở cười, "Người không lớn, lòng hiếu kỳ ngược lại rất cao."

Lê Tiêu nghe xong cười, "Nó không chỉ quá tò mò, còn học được cách mắng chửi người."

Nói chuyện mấy ngày hôm trước với cô, mấy ngày hôm trước hai người bọn họ ở công ty bởi vì phòng tiêu thụ cãi nhau, không biết ai mắng một câu "Cứt chó", bị cô bé nghe thấy rồi học theo, nói cứt chó cả buổi chiều.

Anh sửa cả một buổi chiều mới sửa đúng lại.

Bình thường bảo cô nhóc gọi một tiếng cha còn khó hơn lên trời.

Giang Nhu nghe xong, trực tiếp cười phá lên.

Cô cũng không biết những cái này.

Cúi đầu nhìn An An, vẻ mặt cô nhóc vô tội nhìn cô.


Bình Luận (0)
Comment