Chu Kiến vội nói: "Em hiểu, em cũng nói với ông cụ, làm giàu trong im lặng, có một số việc không thể nhiều lời, sau này nếu như người khác hỏi thì nói chúng ta bày hàng ở chỗ này, nhà cũng là vay tiền mua."
Nếu không ai cũng tìm đến bọn họ, vậy còn không phiền c.h.ế.t à?
Anh vợ của anh ta cũng nghĩ như vậy, còn nói sau này trông coi cha vợ giúp anh ta.
Lại như lần này anh ta đến phía nam, Vương Đào còn muốn đi cùng anh ta, anh ta cũng không từ chối, nói bây giờ hai anh em họ thiếu ngân hàng mấy triệu, nếu anh ta đồng ý thì cùng đến.
Sau đó Vương Đào cũng không nói gì nữa.
Chu Kiến còn không biết anh ta à? Bây giờ ở với người vợ như thế, cứ muốn chiếm hời, nào có chuyện tốt như vậy?
Có điều, trước đó anh ta tưởng trở lại nhìn thấy Chu Cường và Vương Đào sẽ rất đắc ý, thở ra một hơi, không nghĩ tới kỳ thực không có quá nhiều cảm giác, tâm tâm niệm niệm vẫn là chuyện làm ăn ở phía nam, không để hai người này vào mắt lắm.
Anh ta nghĩ, có lẽ đây chính là tầm mắt khác nhau như đại ca nói.
Chu Kiến rời đi, Lê Tiêu dùng giấy gói tỉ mỉ phần móng tay đã cắt của An An, dáng vẻ muốn cố gắng cất giấu, Giang Nhu nhìn mà ghét bỏ ra mặt, "Anh làm gì thế?"
Lê Tiêu sờ mũi, "Anh cảm thấy rất đáng yêu, muốn giữ lại chờ sau này con bé lớn lên tự mình xem."
"…"
Niềm vui ác độc gì vậy?
- -
Sau khi Chu Kiến trở lại, Lê Tiêu cũng bắt đầu bận túi bụi, hai người bắt đầu chuẩn bị mở xưởng, tuyển chọn máy móc, công nhân, sản phẩm… Mỗi một khâu đều phải tỉ mỉ lựa chọn.
Lê Tiêu chưa quên chuyện vẫn phải ăn cơm với người ta, một buổi chiều nọ trước khi ăn cơm, Giang Nhu dẫn anh đến trung tâm mua sắm mua quần áo, bình thường bản thân anh không chú ý, mặc một cái áo khoác màu đen qua một mùa đông. Giang Nhu mua quần áo cho anh cũng đều chọn loại vải bông nhàn nhã, giá cả khá rẻ, mặc thoải mái thì thoải mái, nhưng quá giản dị tùy ý.
Bây giờ đi ra ngoài ăn cơm với người đầu tư, nhất định phải ăn mặc có thể diện một chút, Giang Nhu bèn dẫn anh đến trung tâm mua sắm để mua.
Quần áo trong đó quả thật rất hợp, chọn một cái áo lông cao cổ mỏng viền trắng đen, áo khoác thì lại chọn hơi lâu.
Lê Tiêu ôm con gái đi ở phía sau, ban đầu An An còn xoay đầu nhỏ hiếu kỳ nhìn chung quanh, sau đó nhìn một lúc thì không có hứng thú nữa, vùi ở trong lòng cha đờ ra. Lê Tiêu thấy Giang Nhu lại tiến vào một cửa hàng, vội ôm con ngồi lên một cái ghế bên cạnh nghỉ ngơi một lát, nhìn Giang Nhu tràn đầy phấn khởi chọn quần áo, không nhịn được nói: "Tùy ý chọn một cái là được."
Giang Nhu cũng không quay đầu lại, "Như vậy sao được? Nhất định phải chọn một thật đẹp, nếu không phải thì thật có lỗi với mức giá."
Sau đó cầm một bộ tây trang màu đen bảo anh đi thử xem.
Lê Tiêu thả con xuống, rề rà cầm quần áo đi thay.
Thay vào rồi Giang Nhu lại không hài lòng, cảm thấy cổ tay của bộ quần áo này không đẹp, sau đó dẫn anh đến phía dưới, đi dạo mãi đến trời tối Giang Nhu mới dẫn anh quay lại cửa hàng bán quần áo lúc trước, mua áo khoác âu phục lông dê dày màu đen.
Sau đó lại dẫn anh đi mua giày da.
Lê Tiêu: "…"
Ngược lại anh không nhìn ra bộ quần áo này khác những chỗ trước ở chỗ nào.
Khi trả tiền Lê Tiêu có chút nhức nhối, cảm thấy quá mắc.
Giang Nhu vẫn mặt không biến sắc, "Số tiền này nhất định phải tiêu, vốn còn muốn mua một chiếc đồng hồ cho anh, có điều quên đi, vừa nãy tiêu tiền vượt quá dự chi một chút, ngược lại ống tay áo của bộ âu phục này rất dài, đeo vào người ta cũng chưa chắc đã thấy."
Tiếp theo lại giục anh đi tạo kiểu tóc.
Về đến nhà đã hơn bảy giờ tối, Lê Tiêu và An An đều mệt mỏi.
Tâm trạng của Giang Nhu không tệ, vừa ngâm nga vừa móc quần áo anh lên, còn dùng xi đánh giày quét lên giày da một lần, sau đó phối quần áo mặc ngày mai. . đam mỹ hài
"Được rồi, cứ như vậy đi."
Hài lòng phủi tay một cái.
Lê Tiêu thở phào nhẹ nhõm, "Mau lên đây ngủ đi, con gái em cũng uống sữa xong rồi."
Khi Giang Nhu tới, An An lăn qua cô, lúc Giang Nhu ôm lấy cô bé, cô bé còn bi bô nghiêm túc nói: "An An mệt."
Giang Nhu nghe vậy nở nụ cười, "Con mệt cái gì chứ?"
Cô nhóc ném bình sữa cho cha, ôm chặt lấy Giang Nhu, "Ngủ thôi."