Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 247

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Ngày hôm sau, Lê Tiêu ra ngoài ăn cơm, Giang Nhu cũng không rảnh rỗi ở nhà, nghĩ mấy ngày nữa mình cũng phải đi học, trong lòng có hơi không muốn, dứt khoát dẫn cô nhóc ra ngoài chơi.

Năm ngoái cô mua ghế trẻ em đặt ở phía sau xe đạp, nghĩ sau này có thể đạp xe chở An An, nhưng vẫn không lắp, Lê Tiêu biết lái xe, bình thường ra ngoài đều lái xe bánh mì.

Giang Nhu lấy ghế mây ra lau khô, sau đó dùng dây thừng quấn chặt cái ghế ở đằng sau xe, bên trong lại lót quần áo cũ của Lê Tiêu.

Lúc Giang Nhu đạp xe chở An An ra ngoài, cô nhóc cười rất lớn, trên đường đi Giang Nhu nhìn thấy có người bán chong chóng, còn mua một cái quấn bên cạnh tay vịn của cái ghế.

Cô nhóc nhìn chong chóng không dời mắt, cười càng vui vẻ.

Giang Nhu nghe tiếng cười của cô bé, cũng cười theo, cảm thấy trẻ con thật sự dễ thỏa mãn.

"Mẹ bay."

Cô bé cũng không hiểu, cảm thấy đang bay.

"Được."

Giang Nhu đạp xe.

Chở cô bé đến công viên gần đó chơi, trong công viên có bập bênh và cầu trượt, An An lập tức biết cách chơi.

Buổi tối về đến nhà, Lê Tiêu còn nói: "Ngày hôm nay lúc ăn cơm, anh thấy trên đường có người rất giống em, đạp xe chở con theo."

Lúc đó anh ngồi ở bên cửa sổ lầu ba ăn cơm tây với ông chủ Du, lơ đãng nhìn xuống, lúc đó còn tưởng rằng thấy Giang Nhu.

Giang Nhu rất bình tĩnh nói: "Có khả năng chính là em chăng?"

"…"

Lê Tiêu nhìn cô một cái, lại nhìn con gái ngồi trên ngựa gỗ, trong tay con gái còn cầm một cái chong chóng màu đỏ, trong miệng kêu "A ô a ô". Thấy cha nhìn cô bé, cô bé vui vẻ ngẩng đầu lên cười, "Mẹ bay".

Lê Tiêu biết "bay" trong miệng cô bé có ý gì, năm ngoái khi lái xe gắn máy chở cô bé dạo hết thành phố G, lừa cô bé cha đang bay.

Trong đầu nghĩ ngày hôm nay thấy bóng lưng xẹt qua kia, nhớ tới lúc đó anh còn suy nghĩ, lần sau anh và Giang Nhu có thể chở An An ra ngoài đạp xe.

Thì ra khi anh không ở đây, hai mẹ con các cô cũng có thể rất vui vẻ, cảm giác trong lòng có chút vi diệu, có điều vui vẻ nhiều hơn.

Anh thích các cô mỗi ngày thật vui vẻ.

Có điều sự vui vẻ này không duy trì bao lâu, ngày 14 tháng 2 Giang Nhu phải đi học, An An lại trải qua tháng ngày "sống nương tựa lẫn nhau" với cha.

Còn chưa tới hai ngày, cô nhóc đã học được kỹ năng mới, có buổi tối nọ ăn cơm xong, Giang Nhu phát hiện cô bé giấu hai tay ra sau lưng, khom lưng đi về phía trước.

Giang Nhu nhìn thấy khóe miệng kéo lên, hỏi Lê Tiêu: "Học đâu ra vậy?"

Lê Tiêu sờ mũi, "Gần đây anh có mời một bếp trưởng, địa điểm của nhà xưởng vẫn chưa quyết định, trước hết thuê một căn nhà, để ông ta nghiên cứu đồ ăn ở trong đó, thuận tiện bao luôn cơm trưa cơm tối của mấy người bọn anh."

Dừng một chút, nói bổ sung: "Tuổi của bếp trưởng hơi lớn, bình thường cứ bước đi như vậy."

Mỗi ngày anh dẫn An An qua đó ăn cơm, có lẽ là khi đó học được.

"Tổ tiên của bếp trưởng ấy còn rất có tên tuổi, có điều đời sau không cố gắng, bại hết gia nghiệp, đến đời ông ta, ngoại trừ tay nghề cũng không còn lại gì, vốn người lớn tuổi như ông ta nên an hưởng lúc tuổi già, nhưng tính tình người này không ổn, lúc còn trẻ chịu rất nhiều khổ cực, vợ con đều c.h.ế.t sạch, mấy đứa cháu lại mang ý đồ xấu, ông ta cũng kiên cường, không dựa vào ai, tự đi ra bày hàng, bởi vì tính khí kém, nhiều lần nảy lên xung đột với khác, vì lẽ đó chuyện làm ăn rất tệ, anh cảm thấy đồ ăn của ông ta ngon, mới lấy tiền mời người."

Thứ anh vừa ý chính là tay nghề, tính khí kém thì kém, không phải chỉ bị người ta mắng vài câu thôi sao, không đau lại không ngứa.

Chỉ có điều bếp trưởng đó còn có thói xấu, chính là thích mắng người là thằng cháu mày, hai ngày trước không biết làm sao An An học được, buổi trưa Lê Tiêu dẫn cô bé đi ra ngoài mua dâu tây ăn, gặp Thường Dũng ở cửa trung tâm mua sắm, Thường Dũng còn trêu cô bé có nhớ anh ta là ai hay không, cô bé nói thẳng ba chữ "Thằng cháu mày".

Cũng may cô bé nói chuyện không rõ, Thường Dũng không nghe ra.

Lê Tiêu phản ứng nhanh, vội lái qua "không quen" để lừa gạt, Thường Dũng còn cười ha ha, khen cô bé đáng yêu.

Sau khi tách ra, Lê Tiêu hôn một cái trên mặt con gái, cảm thấy thực sự là con gái ngoan của mình, mắng rất hay.


Bình Luận (0)
Comment