Lê Tiêu cũng không biết cô ấy nghe được cái gì, chẳng muốn giải thích, nói thẳng: "Cô không cần đi, muốn làm thì ở lại tiếp tục làm."
Tần Tú Tú lau nước mắt, cảm kích vâng một tiếng, nhìn bóng lưng cả nhà bọn họ, trực tiếp khom lưng 90 độ.
Ngay vào lúc này, mẹ Tào Vượng cũng chạy tới, phía sau bà ta còn có Tào Vượng đuổi theo.
Mắt thấy mẹ chồng muốn đi gây sự với ông chủ, Tần Tú Tú lau khô nước mắt, cắn răng kéo người lại.
Bà cụ trơ mắt nhìn cả nhà ba người Lê Tiêu ngồi trên xe rời đi, tức giận đến mức xoay người đánh người, lần đầu tiên Tần Tú Tú phản kháng, đánh nhau với bà ta mấy cái sau đó dùng sức đẩy người ra, "Ông chủ nói rồi, trước ngày mai bà phải rời đi, nếu không phải bà với con trai bà cùng nhau về nhà."
Nói xong không hề liếc mắt nhìn Tào Vượng một cái, trực tiếp xoay người chạy đi.
Bà cụ không nghĩ tới con dâu luôn đơ như gỗ thậm chí có lá gan dám cứng đối cứng với bà ta, tức giận không nhịn được mắng to, "Cái đồ đê tiện, mày đứng lại cho bà, bây giờ cám dỗ đàn ông khác, lại dám đẩy tao, tao biết ngay mày là thứ lẳng lơ mà, không có đàn ông thì không sống nổi, mày cho rằng ông chủ của mày thích mày lắm à, cũng không soi gương…"
Tào Vương ở bên cạnh hét lớn một tiếng, "Đừng nói nữa."
Bà cụ sợ hết hồn, "Con rống mẹ làm cái gì?"
Nói xong bụm mặt khóc, "Mẹ biết mà, con cũng không phải tốt, y chang hai anh em của con, chỉ biết nghe vợ …"
Tào Vượng nhìn mẹ ruột, chẳng biết vì sao trong lòng đột nhiên sinh ra một sự bi thương, anh ta không hiểu, một người đang bình thường tạo sao biến thành như bây giờ?
Ngày hôm sau, Tào Vượng không để ý mẹ ruột bám víu mà đưa người đi, mình thì ở lại, chỉ là sau khi ở lại, ánh mắt của những người khác trong nhà xưởng nhìn anh ta cũng không đúng, công nhân nữ trong nhà xưởng càng nhìn thấy anh ta lại mắng, mắng anh ta ngu xuẩn, mắng anh ta không có đầu óc, ngu hiếu, kể cả dì phân đồ ăn nhìn thấy anh ta đều sẽ cố ý bỏ ít đồ ăn một chút. Nửa tháng sau, Tào Vượng không chịu được rời đi. Trước khi đi anh ta đi gặp Tần Tú Tú, hỏi cô ấy có theo mình về nhà không? Muốn bắt đầu lại từ đầu.
Tần Tú Tú không chút do dự từ chối anh ta. Cô ấy cũng có thể tưởng tượng ra về nhà sẽ trải qua cuộc sống thế nào, cô ấy cũng không muốn tiếp tục trải qua những tháng ngày đó, hiện giờ cũng rất tốt, nghèo một chút nhưng có tự tôn, không cần lấy lòng người khác, không cần nhìn sắc mặt người khác, càng không cần thấp kém kỳ vọng vào chồng có thể tin tưởng cô ấy.
Bây giờ cô ấy chỉ muốn nỗ lực kiếm tiền mua nhà, để hai đứa bé trải qua cuộc sống thật tốt.
Sau khi Tào Vượng nhân được đáp án, trầm mặc một hồi, sau đó đưa tất cả tiền tiết kiệm trên người cho Tần Tú Tú. Tần Tú Tú không muốn, "Bây giờ tôi không cần."
Trước đây khi cô ấy và đứa nhỏ cần, anh ta không cho, hiện giờ cô ấy có thể tự kiếm được.
"Tôi còn có việc, đi trước." . Ngôn Tình Sủng
Tần Tú Tú xoay người rời đi, không hề liếc nhìn anh ta một cái.
Tào Vượng nhìn bóng lưng người rời đi, trong lòng rất khó chịu, từ sau khi ly hôn anh ta phát hiện, Tần Tú Tú như là hoàn toàn biến thành một người khác, dám nói chuyện lớn tiếng, cũng dám nói không với anh ta.
——
Khai giảng không tới một tuần lễ, Giang Nhu đã bị gọi lên trường, nguyên nhân là An An ở trường học đánh người ta, nghe cô giáo trong điện thoại nói, đ.ấ.m người ta chảy m.á.u mũi, người lớn của đối phương tìm đến trường học.
Cô Dương trong điện thoại cũng không nói rõ ràng, có một âm thanh vang dội một mực ồn ào làm phiền, Giang Nhu cách điện thoại chỉ mơ hồ nghe học kỳ này lớp học có một bạn học mới, tên Phương Tuấn, ngày hôm nay túm b.í.m tóc An An, hẳn là túm đau, An An đánh một đ.ấ.m lại, chảy m.á.u mũi.
Giang Nhu nghe người lớn của đối phương ngang ngược không biết lý lẽ trong điện thoại, sợ An An bị ức hiếp, tiết cuối cùng của buổi sáng không thể làm gì khác hơn là xin nghỉ, sau đó nhờ Ninh Hâm chép lại bài của tiết buổi chiều giúp cô.
Lúc Giang Nhu sốt ruột đạp xe đến trường mẫu giáo, còn chưa tiến vào văn phòng giáo viên đã nghe thấy một tiếng sắc bén đang mắng của ai đó, "… Sao người còn chưa lại đây? Có phải không muốn bồi thường không? Con trai của tôi là độc đinh ba đời, nếu có vấn đề gì thì làm sao bây giờ? Còn nhỏ tuổi đã hung dữ như vậy, cha mẹ của nó dạy con cái thế nào đấy…"