Cô Dương bảo vệ An An ở phía sau, cố gắng ôn hòa nói: "Cha mẹ của bạn nhỏ An An rất nhanh sẽ lại đây, trước tiên cô bình tĩnh một chút, lần này hai đứa bé đều có sai…"
Đối phương vừa nghe vậy, lập tức bùng nổ, "Cái gì gọi là hai đứa bé đều có sai, con trai của tôi đã bị đánh ra máu, chờ mẹ nó lại đây, tôi tát mẹ nó một cái thử xem…"
Giang Nhu đi tới cửa thì nhìn thấy An An mím môi muốn khóc lại kìm nén không dám khóc.
Cả người nho nhỏ dán vào tường, đứng ở trong góc nhỏ, rất đáng thương.
Một bên khác của văn phòng, bà mẹ kia đang lôi tay của con trai quát tháo với cô Dương.
Cậu bé dường như vô cùng đắc ý, hất cằm lên, le lưỡi với An An.
Giang Nhu chạy vào đi ôm An An ở trong góc, cô bé nhìn thấy mẹ đến, lập tức oan ức ôm lấy người, khóc lên, "Mẹ ——"
Dáng vẻ sợ hãi.
Giang Nhu đau lòng không thôi, ôm cô bé hôn một cái, "Không có chuyện gì, không sợ, mẹ đến rồi."
An An ở trong lòng cô khóc thút thít mấy lần, sau đó ôm chặt cổ Giang Nhu.
Giang Nhu ôm lấy đứa nhỏ đi tới chỗ cô giáo. Mẹ cậu bé nhìn thấy Giang Nhu lại đây, xụ mặt đánh giá người. Giang Nhu đang nhìn bọn họ, dung mạo của hai mẹ con rất giống nhau, đều bụ bẫm, cũng không biết có phải vì mẹ cậu bé tức giận hay không, khuôn mặt có vẻ hung ác không dễ trêu.
Đối phương bất mãn nhìn Giang Nhu, vừa mở miệng đã chất vấn, "Cô chính là mẹ đứa nhỏ này? Cô tới đúng lúc lắm, cô nhìn con cô đánh con trai tôi này, mũi cũng chảy máu, cô nói xem nên bồi thường thế nào? Cô có biết không, con trai của tôi là sinh mạng của cả nhà tôi…"
Giang Nhu không để ý đến cô ta, chỉ hỏi cô giáo, "Cô Dương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Cô Dương còn chưa mở miệng, đối phương đã kêu réo lên, "Con gái cô đ.ấ.m con trai tôi chảy máu, còn hỏi chuyện gì?" Vẻ mặt cô Dương bất đắc dĩ, "Mẹ Phương Tuấn…"
"Tôi thấy cô chính là muốn chơi xấu, thật đúng là mẹ thế nào sinh con thế nấy, ngày hôm nay nếu các người không bồi thường cho nhà chúng tôi, cô xem tôi dạy dỗ cô thế nào…"
Giang Nhu trực tiếp làm mặt lạnh, "Cô đã không muốn để cho tôi biết chân tướng, vậy chúng tôi đi, cái gì mà đánh ra máu, tôi cũng không nhìn thấy."
Nói xong ôm đứa nhỏ rời đi.
Người lớn được gọi là mẹ Phương Tuấn kia nhìn thấy điệu bộ này của Giang Nhu, trực tiếp ngây ngẩn cả người, phản ứng lại, sau đó kêu to, "Cô có ý gì? Con cô đánh con tôi bị thương lại rời đi như thế? Cô đứng lại đó cho tôi!"
Thấy Giang Nhu ôm đứa nhỏ đi thật, người phụ nữ vội lôi kéo con trai chạy theo, còn tức giận hỏi cô Dương, "Cô mau ngăn cản cô ta, con gái cô ta đánh con trai tôi bị thương, cô cứ để cô ta đi như thế hả?"
Cô Dương nhìn bóng lưng Giang Nhu, không khỏi cảm thấy hơi hả giận.
Nhưng vẫn làm bộ đuổi theo, " Mẹ An An ——"
An An ở trong lòng Giang Nhu nhìn mẹ Phương Tuấn đuổi theo thở hồng hộc ở đằng sau, có lẽ là bởi vì mẹ ở đây nên không sợ, giơ lên bàn tay chỉ đầu nói: "Mẹ, cậu ta luôn cướp đồ ăn vặt và đồ chơi của con, còn mỗi ngày túm tóc con, đau quá, con bảo cậu ta đừng túm, cậu ta càng túm mạnh, ngày hôm nay con chỉ đánh cậu ta một đấm, sau đó cậu ta bỏ chạy méc cô giáo…"
"Con không có bắt nạt người, là cậu ta bắt nạt con trước."
Giang Nhu vốn cho rằng chỉ là trẻ con đánh nhau, không nghĩ tới chuyện đã xảy ra mấy ngày, không nhịn được cúi đầu hỏi, "Sao mấy ngày nay cũng không nói với mẹ?"
An An ngoan ngoãn mềm mại nói: "Sau khi tan học thì hết đau rồi."
Giang Nhu nhịn một chút, cuối cùng không nhịn được, trực tiếp dừng bước lại xoay người, người lớn của cậu nhóc vừa đuổi theo vừa mắng, thấy cô dừng lại đang chuẩn bị mắng to. Giang Nhu lạnh mặt chỉ về phía cô ta, "Tôi nhắc nhở cô, nếu con trai của cô còn dám bắt nạt con gái của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho nó, cô có bản lĩnh có thể thử xem."
Nói xong trực tiếp ôm đứa nhỏ rời đi.
Người lớn của đứa nhỏ sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, lập tức vén tay áo lên lớn tiếng nói: "Ôi, cô còn dám uy h.i.ế.p tôi? Cô có bản lĩnh thì đứng lại cho tôi, ngược lại tôi muốn xem xem cô sẽ không buông tha con trai của tôi thế nào, cô có biết tôi là ai hay không?"