Giang Nhu ôm An An mới vừa đi tới cửa, xe của Lê Tiêu đã lái lại đây, vừa nãy anh không có nhận được cuộc gọi của cô Dương, nhưng nhận ra là cô giáo của An An, đoán có lẽ trường mẫu giáo xảy ra chuyện gì, gấp gáp chạy tới.
Giang Nhu kéo mở cửa xe ngồi vào, Lê Tiêu thấy sắc mặt cô khó coi, không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy?"
Giang Nhu rất tức giận, bèn nói chuyện An An bị người ta bắt nạt.
Vừa nói vừa suy nghĩ trong lòng làm sao trị thằng nhóc đó, nhìn mẹ của thằng nhóc cũng biết không phải kẻ nói lý, căn bản nói không thông, phải thay đổi biện pháp.
Lê Tiêu nghe xong những lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống, hỏi An An trong lòng cô, "Mẹ con nói là thật hả?"
An An vùi ở trong lồng n.g.ự.c mẹ, gật đầu.
Lê Tiêu trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, "Đùng ——" một tiếng đóng cửa lại.
Mẹ cậu nhóc nhìn thấy có xe lại đây, đoán nhất định là một nhà, đang chuẩn bị tiến lên cản người, không nghĩ tới trong xe lại có một người đàn ông vô cùng đẹp trai đi xuống, người phụ nữ và cô bé vừa nãy đã đủ xinh đẹp, không nghĩ tới cha của đứa nhỏ càng đẹp hơn.
Có điều cũng rất hung dữ, cả người âm trầm, thấy ánh mắt của người nọ cực kỳ lạnh lẽo, không giống người phụ nữ vừa nãy miệng cọp gan thỏ buông lời dọa dẫm, người đàn ông đi về phía bọn họ vừa nhìn đã biết rất khó dây vào.
Cậu nhóc đứng bên cạnh mẹ đối diện với con mắt Lê Tiêu, sợ đến mức trốn phía sau mẹ.
Mẹ cậu nhóc cũng có chút sợ sệt, "Anh… Anh làm gì thế?"
Cô Dương thấy anh như vậy cũng hơi sợ, muốn tiến lên giảng hòa, "Cha An An…"
Lê Tiểu đẩy mẹ cậu nhóc ra, một tay xách cậu nhóc bụ bẫm lên, tay chỉ cậu nhóc, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Tao nhắc nhở mày, lần sau còn dám bắt nạt con gái của tao, đừng nói con gái của tao động thủ, bố mày tự mình động thủ, ngay cả con gái tao cũng dám bắt nạt, cũng không hỏi thăm thử trước kia tao làm gì?"
Vừa nói vừa dùng tay vỗ "chát chát" khuôn mặt của cậu nhóc, quát lớn nói: "Có nghe hay không?"
Cậu nhóc sợ đến mức chép chép miệng muốn khóc, nhưng lại không dám khóc, chỉ dùng sức gật đầu, "Cháu không dám nữa đâu chú, cháu không dám nữa."
Mẹ của cậu nhóc cũng dọa sợ, vội vàng nói: "Có chuyện từ từ nói, có chuyện từ từ nói…"
Lê Tiêu vứt cậu nhóc cho mẹ nó, xem thường xì một tiếng, "Lần sau con gái của tao mà mất một sợi tóc, ông đây trực tiếp phế bỏ mày." Lạnh lùng liếc nhìn hai mẹ con, nói xong trực tiếp rời đi.
Đợi người đi xa, cậu nhóc trong lồng n.g.ự.c mẹ khóc ra tiếng.
Mẹ của cậu nhóc sợ hãi không thôi, "Người nào vậy?"
Sau khi Lê Tiêu trở lại trên xe, nhận được ánh mắt sùng bái của con gái ruột, "Cha thật là lợi hại, cậu ta thậm chí sợ quá khóc lên."
Giang Nhu tháo b.í.m tóc của cô bé chải lại một lần nữa, không nhịn được hỏi: "Mẹ không lợi hại sao?"
Lúc này cô nhóc vui vẻ, "Mẹ cũng lợi hại, ôm con đi thật nhanh, mẹ Phương Tuấn cũng không đuổi kịp."
"…"
Lê Tiêu trực tiếp nở nụ cười, còn truyền thụ kinh nghiệm với Giang Nhu, "Đối phó người như thế thì phải hung dữ hơn họ."
Giang Nhu tức giận nói: "Em cũng dữ vậy."
Lê Tiêu: "Em vậy coi như hung dữ gì, nhiều lắm chính là tức giận."
"Được thôi, chỉ có anh hung dữ."
Buổi trưa, một nhà ba người ăn ở bên ngoài, đây là lần đầu tiên An An cùng ăn cơm trưa với cha mẹ ở trong giờ học, cô nhóc rất vui vẻ.
Cơm nước xong, Lê Tiêu và Giang Nhu lại tự mình đưa cô bé về trường học, nửa đường còn mua đồ chơi mới và đồ ăn vặt dỗ cô bé, đến lớp học, cậu nhóc cũng ở đây, nhìn thấy Lê Tiêu lại đây, sợ đến mức trực tiếp chạy đi.
Lê Tiêu sờ đầu con gái, bảo cô bé chơi ngoan, nếu ai lại bắt nạt cô bé, về nhà nói với anh.
An An vui vẻ lấy ra đồ ăn vặt chia sẻ với các bạn tốt, sau đó vẫy tay với Lê Tiêu và Giang Nhu, cười nói ngọt ngào: "Cha mẹ tạm biệt."
Bên ngoài Giang Nhu đưa một ít đồ ăn cho cô Dương, cũng xin nhờ cô ấy có chuyện gì nhớ gọi điện thoại với bọn họ.
Lúc Lê Tiêu lái xe chở Giang Nhu rời đi, nói: "Nửa cuối năm anh thấy có thể đổi trường học cho An An, trường này thiếu giáo viên, chăm sóc không tới."
Giang Nhu gật đầu, cô Dương kỳ thực rất tốt, bình thường cũng khá chăm sóc An An, nhưng mỗi một lớp đều rất nhiều đứa nhỏ, hai cô giáo căn bản không coi chừng nổi.