Ăn xong Lê Tiêu gọi điện thoại đến nhà xưởng, sau đó trở về phòng ngủ.
Một giấc ngủ này, anh ngủ thẳng đến hơn ba giờ chiều.
Lúc Lê Tiêu thức dậy, An An đang vẽ vời trong phòng khách, Giang Nhu thì lại ngồi ở bên cạnh cách cô bé không xa đọc sách.
Giang Nhu nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, "Chừa cơm trong nồi cho anh đó."
Lê Tiêu sờ cái bụng, thực ra anh không đói lắm.
Nhưng anh vẫn đi tới nhà bếp, buổi trưa Giang Nhu xào ba món món ăn, tôm muối tiêu, sườn xào chua ngọt và khoai tây xào đậu đũa, đều là món Lê Tiêu thích ăn, trong nồi hấp cơm còn có một chén canh trứng gà ở trên, chỉ có điều canh trứng gà đã được ăn một nửa.
Trong phòng khách, Giang Ngu nói: "Canh trứng gà là An An ăn không hết, anh ăn đi."
Lê Tiêu bèn dứt khoát không lấy chén, trực tiếp múc cơm vào trong chén canh trứng gà, vốn cảm thấy không đói bụng, nhưng sau khi nhìn thấy món ăn, không chỉ bới tràn đầy một chén cơm, còn bỏ hết đồ ăn vào trong dĩa, cầm lên bàn ăn ăn.
Ngủ một giấc, tinh thần anh tốt hơn rất nhiều, Giang Nhu bèn hỏi chuyện tối hôm qua.
Lê Tiêu cũng không che giấu cô, nói rõ mười mươi chuyện xảy ra hôm qua. Tối hôm qua trời tối, anh và Chu Kiến cũng không quá quen thuộc thành phố J, hai người lái xe đi vòng rất nhiều đường, lúc tìm được thị trấn phía dưới thành phố J đã là một giờ sáng.
"Trước đây hàng xóm đó ở phía sau nhà Kim Đại Hữu, mấy năm trước làm ăn về gỗ kiếm tiền, mua nhà ở trong thị trấn, ông ta còn rất thân quen với gia đình Kim Đại Hữu, lần này ông ta tới đây nhập gỗ, mua hai xe gỗ ở trong thôn, lúc đang chuẩn bị đi, không nghĩ tới thấy thím Thạch bị người đuổi theo, vừa chạy trong miệng vừa gọi "Đại Bằng ——"
"Ban đầu ông ta còn không nhận ra người, nhưng ông ta vẫn nhận ra khẩu âm, sau khi nghe ngóng mới biết trong thôn có một lão già lưu manh, mấy ngày trước không biết mang về một người điên từ đâu ra, đều gọi một người tên là "Đại Bằng", hàng xóm đó rất nhanh đã nhận ra thím Thạch, sau đó tiến lên trước ngăn cản người, kéo thím Thạch lên xe chở đi, nhưng chưa đi ra thị trấn đã bị một nhóm người ngăn cản, người nhà của lão già lưu manh đó còn rất đông, cuối cùng không có cách nào, hàng xóm đó lái xe đến đồn, cầm cự được."
Sau khi anh và Chu Kiến đến bên kia, khuyên can đủ đường đều vô dụng, đối phương thấy bọn họ ăn mặc đẹp còn lái xe, còn giở công phu sư tử ngoạm đòi 20 ngàn đồng, Lê Tiêu lạnh mặt ngay tại chỗ. Lúc trước anh trợ giúp công an tỉnh G phá nát nhóm bán hàng đa cấp, vẫn tính có chút giao tình với bọn họ, trực tiếp gọi điện thoại hỏi bọn họ, nhóm thôn dân này có tính là phạm pháp hay không?
Thôn dân thấy anh không dễ chọc, cuối cùng mới sống c.h.ế.t mặc bay.
"Anh đưa 1000 đồng tiền cho người hàng xóm, xem như là bồi thường một ít tổn thất cho ông ta, sau đó mới chở thím Thạch trở về, cho tới những năm này thím Thạch xảy ra chuyện gì, anh với Chu Kiến cũng không hỏi, bà ấy hoàn toàn không nhận ra bọn anh."
Nói tới đây, trong lòng Lê Tiêu rất không rõ có cảm giác gì. Mẹ Kim Đại Hữu họ Thạch, khi còn bé Lê Tiêu cũng không hiểu, gọi bà ấy là dì Thạch, con người rất tốt, khi còn bé anh vô cùng hâm mộ Kim Đại Bằng, hâm mộ anh ta có một người mẹ dịu dàng xinh đẹp, hâm mộ anh ta có một người cha sẽ cõng anh ta trên vai, vì thế không nhịn được lén lút bắt nạt Kim Đại Bằng.
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy Kim Đại Bằng hẳn cũng biết, vì lẽ đó thường xuyên nhường mình.
Sau khi Lê Tiêu ăn xong, Giang Nhu lại ôm An An đến nhà bên cạnh với anh.
Chu Kiến còn chưa tỉnh ngủ. Trong phòng khách, mẹ Chu đang chải đầu cho thím Thạch. Hồi đó Giang Nhu chưa từng gặp người, còn không biết trước đó bà ấy có dáng vẻ thế nào lúc này nhìn, mặc quần áo sạch sẽ, lộ ra một gương mắt khá tương tự Kim Đại Hữu, chỉ có điều ngũ quan bà ấy tinh xảo hơn một chút, tuy rằng nhuốm vẻ cơ cực và nếp nhăn, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra lúc còn trẻ ngoại hình khá đẹp.
Thím Thạch ôm Chu Hồng trong lòng, ngơ ngác hỏi: "Là Đại Bằng sao?"
Chu Hồng dường như hơi sợ, nhưng cố nén lại bình tĩnh nói: "Vâng."
Thím Thạch giống như không nghe thấy, "Là Đại Bằng sao?"
Chu Hồng không ngại phiền lại trả lời bà ấy.
Nhìn thấy Giang Nhu bọn họ chạy tới, mẹ Chu thở dài, "Lê Tiêu, dẫn bà ấy đến bệnh viện khám kỹ càng, bà ấy hoàn toàn không nhớ rõ ai, cũng không biết những năm này ở bên ngoài sống thế nào?"
Lê Tiêu gật đầu, đi tới nói: "Thím, cháu là Lê Tiêu, khi còn bé cháu thường đánh nhau với Đại Bằng, thím còn cho cháu kẹo ăn, hiện giờ cháu dẫn thím đi bệnh viện có được hay không? Thím nhớ con trai Đại Hữu của thím hay không? Cậu ấy qua đây ngay."
Nghe thấy Đại Bằng, người phụ nữ mới có chút phản ứng, "Đại Bằng…"