Lê Tiêu trầm mặc một chút, "Đại Hữu đã tới tìm thím, chúng ta đi bệnh viện trước."
"Đại Bằng?" Người phụ nữ nghiêng đầu qua nhìn chung quanh, không thấy người, lại rúc về, cúi đầu, trở nên yên tĩnh.
Sau đó đột nhiên đứng lên khỏi ghế sô pha, "Không được, tôi muốn đi tìm Đại Bằng, Đại Bằng?"
Lê Tiêu nhìn người, trực tiếp dùng sức dắt người đi, "Được rồi, cháu dẫn thím đi tìm Đại Bằng."
Người nọ vốn còn có chút không tình nguyện, nghe thấy là dẫn bà ấy đi tìm Đại Bằng, lập tức không phản kháng nữa.
Giang Nhu sợ một mình Lê Tiêu không ứng phó được, để An An ở nhà Chu Kiến, bảo cô bé chơi với Chu Hồng, mình thì đi cùng.
Lúc này An An cực kỳ ngoan, như là ý thức được cái gì, không nhịn được hỏi: "Bà có phải bị bệnh không?"
Giang Nhu sờ đầu cô bé, "Con chơi với anh một lúc đi, cha mẹ dẫn bà đi bệnh viện khám bệnh, buổi tối sẽ trở lại."
An An nghiêm túc gật đầu, "Được, cha mẹ đi nhanh, An An sẽ ngoan ngoãn."
Trong lòng Giang Nhu vô cùng mềm mại, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, sau đó cùng Lê Tiêu xuống lầu.
Hai người chở thím Thạch tới thẳng bệnh viện trực thuộc đại học G, lấy số làm kiểm tra toàn thân. Bác sĩ cầm bức ảnh và tờ xét nghiệm, nói người chịu kích thích quá lớn, hơn nữa vẫn luôn ở trong cảm xúc tiêu cực sợ sệt suốt, dẫn đến thần trí hơi mơ hồ.
Trừ mấy thứ đó ra, sức khỏe của thím cũng không tốt lắm.
Lê Tiêu làm thủ tục nằm viện cho bà ấy, anh ở lại bệnh viện tạm thời chăm sóc người. Giang Nhu lái xe trở về một chuyến, quãng thời gian trước cô đã lấy được giấy phép lái xe, hiện giờ cô cũng có thể lái xe của Lê Tiêu.
Giang Nhu mua món ăn về nhà, buổi tối làm thêm mấy món ăn, mẹ Chu nhà bên cạnh còn lại đây hỏi thế nào rồi?
Giang Nhu chỉ nói người phải nằm viện quan sát, bác sĩ sẽ cố gắng chữa cho bà ấy, không nói nhiều lắm, trước đó ở bệnh viện, Giang Nhu cũng thấy tờ xét nghiệm, phần gốc của thím Thạch bị thiếu hụt nghiêm trọng, còn có một vài bệnh khó nói.
Không khó tưởng tượng, một người phụ nữ thần trí mơ hồ ở bên ngoài từng chịu đựng cái gì.
Mẹ Chu cảm thán, "Nếu như tìm được đứa bé Đại Bằng thì tốt rồi, nhưng có lẽ chịu kích thích nên cái gì cũng nghĩ tới, trước đây trong thôn ở quê nhà thím có một người phụ nữ cũng vậy, đứa lớn rơi vào trong sông c.h.ế.t đuối, người cũng điên lên, sau đó lại mang thai một đứa bé nữa mới dần dần ổn." Giang Nhu không biết nên nói cái gì.
Giang Nhu nấu cơm xong, dẫn An An cùng đi bệnh viện, đưa cơm tối cho Lê Tiêu và thím Thạch.
Buổi tối Lê Tiêu ngủ lại giường ở bệnh viện, Giang Nhu dẫn đứa nhỏ trở về, sáng hôm sau, Kim Đại Hữu đến.
Cậu ta đi thẳng tới bệnh viện, sáng sớm lúc Giang Nhu qua đưa cơm thì nhìn thấy người đứng ở cửa phòng bệnh nhìn bên trong, thân thể run rẩy.
Kim Đại Hữu nhìn thấy Giang Nhu lại đây, nghẹn ngào kêu một tiếng, "Chị dâu."
Con mắt đỏ chót.
Giang Nhu nhìn mà đau lòng, thực ra Kim Đại Bằng bị bắt cóc rất đáng thương, Kim Đại Hữu là em trai sao lại không đáng thương chứ?
Sau khi anh ruột bị bắt cóc, cậu ta cũng chưa từng gặp cha mẹ, cả gia đình chỉ còn lại cậu ta và ông bà nội tuổi già, cậu ta nỗ lực học tập, chắc cũng là muốn sau này xuất sắc hơn người, tìm được cha mẹ và anh trai.
Nhưng năm nay cậu ta cũng mới 20 tuổi, người khác 20 tuổi tràn ngập hi vọng, mà cậu ta 20 tuổi lưng gánh quá nhiều trách nhiệm.
Lê Tiêu đến gần vỗ bả vai cậu ta, "Ăn sáng trước đi."
Kim Đại Hữu theo anh ngồi trên ghế hành lang. Giang Nhu đưa cơm hộp cho bọn họ. Bình thường lượng cơm của Lê Tiêu rất lớn, Giang Nhu cầm ba hộp cơm lại đây, hiện giờ đúng lúc chia một hộp cho Kim Đại Hữu.
Kim Đại Hữu cầm ăn, vừa ăn vừa rơi nước mắt.
Giang Nhu sợ ở lại chỗ này lúng túng nên ôm An An đi ra ngoài.
Người đi rồi, Kim Đại Hữu nghẹn ngào lên tiếng, "Trước đây em từng hận cha mẹ em, em cũng là con trai của bọn họ, tại sao bọn họ chưa bao giờ trở về thăm em? Nhưng sau đó cũng không hận nữa, bởi vì sau khi em nghe thấy kết cục của những đứa trẻ bị lừa bán, em lại hi vọng bọn họ có thể tìm được anh trai, cả nhà một lần nữa trải qua tháng ngày bình thường."
"Nhưng sau đó không tìm được anh trai, cha từ bỏ tái hôn, mẹ cũng không thấy nữa, em đã nghĩ, không sao cả, em lớn lên là được. Sau khi lớn lên em tìm anh trai, nhưng em không nghĩ tới mẹ của em lại biến thành như vậy, không phải bà ấy không muốn trở về mà bà ấy chỉ là không nhớ gì nữa…"
Trong phòng bệnh, sau khi thím Thạch tỉnh lại, Kim Đại Hữu đi vào, cậu ta nghe Lê Tiêu nói mẹ cậu ta cũng không nhớ được gì, cũng đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ là cậu ta không nghĩ tới chính là, cậu ta gọi một tiếng "mẹ", người phụ nữ trên giường bệnh thoáng cái đỏ mắt.
Bà ấy ngồi ở trên giường, thần trí dường như trong nháy mắt tỉnh táo, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu ta, bờ môi liên tục run rẩy, mở miệng, trong miệng không nói nên lời, chỉ có thể phát ra tiếng "A… A a…".