Trước đó Giang Nhu vì dỗ An An ngủ, mỗi ngày đều sẽ kể một vào chuyện cổ tích cho cô bé nghe, phần lớn chuyện đều là chính cô biên ra, khi còn bé cô từng xem không ít truyển cố tích phương Tây, lúc đó không cảm thấy gì, chỉ là sau khi lớn lên tiếp xúc với Internet, mới phát hiện có nội dung vài câu chuyện không quá tốt.
Vì thế dứt khoát tự nói bừa, An An quả thật nghe đến say sưa ngon lành, khoảng thời gian này Giang Nhu không ở nhà, Lê Tiêu cũng kể cho cô bé nghe, nhưng kể rất khô khan, An An cũng rất ghét bỏ.
Vào lúc này, Giang Nhu cứ tiếp tục sáng tác câu chuyện, cái gì mà cáo nhỏ biến thành người sau đó xuống núi bị người xấu lừa gạt, sau đó gặp một đạo sĩ nhỏ, hai người trở thành bạn tốt cùng nhau đánh quái thăng cấp.
Dù sao An An còn nhỏ tuổi, thêm vào giọng nói của Giang Nhu dịu dàng nhẹ nhàng, nghe xong lập tức dần dần nhắm hai mắt lại, ngược lại Lê Tiêu ở một bên khác nghe rất chăm chú, sau khi Giang Nhu dừng lại anh còn hỏi một câu, "Sau đó thì sao?"
Giang Nhu buồn cười liếc mắt nhìn anh, "Sau đó cái gì? Đương nhiên là ngủ rồi."
Lê Tiêu liếc nhìn con gái ngủ say, trong lòng có chút cảm giác khó chịu, buổi chiều khi gặp mặt còn nói nhớ anh nhiều hơn An An, khiến trong lòng anh rất vui vẻ.
Bây giờ nhìn đi, cũng không biết là thật hay giả.
Nhưng anh vẫn tắt ngọn đèn nhỏ trong phòng, thân thể hơi dịch qua giữa, đưa tay nắm tay Giang Nhu.
Sau khi Giang Nhu được anh nắm tay, cảm thấy tư thế có hơi không thoải mái, nhưng vẫn không nói gì, ngón tay gãi lòng bàn tay anh.
Ngày hôm sau, Giang Nhu tỉnh dậy rất sớm, đã hình thành giờ sinh học, l.à.m t.ì.n.h nguyện viên hơn nửa năm, mỗi buổi tối cô đều ngủ lúc mười một mười hai giờ, sáng sớm hơn năm giờ đã thức.
Sau khi cô tỉnh, Lê Tiêu và An An còn chưa tỉnh, cha và con gái không chỉ có khuôn mặt giống nhau, tư thế ngủ cũng giống như đúc, hai người cong chân phải lên, còn đặt tay trái ở dưới đầu, tư thế vô cùng thoải mái.
Giang Nhu nhìn mà dở khóc dở cười.
Cô nằm trên giường một lúc, thực sự ngủ không được, bèn lặng lẽ rời giường đi ra ngoài, sau đó đi vào phòng bếp dưới lầu chuẩn bị bữa sáng, nhà bếp của biệt thự rất lớn, bên trong có hai cái tủ lạnh lớn, chứa rất nhiều món ăn.
Bởi vì dậy rất sớm, Giang Nhu dứt khoát dùng nhiều thời gian làm rau dưa, bánh trứng gà, quẩy, cà cuộn và cháo hải sản tươi, còn luộc khoai lang và nấu cơm.
Dùng bốn cái dĩa nhỏ lần lượt sắp xếp gọn gàng, màu sắc rất ưa nhìn.
Lúc Lê Tiêu bọn họ thức dậy, Giang Nhu giục bọn họ mau tới dùng cơm. An An cực kỳ ủng hộ, cầm lấy bánh trứng gà ngoàm một cái, sau đó ngẩng mặt lên cười: "Siêu cấp ngon luôn."
Giang Nhu nghe vậy nở nụ cười.
Buổi sáng, Giang Nhu ôm An An đi tới nhà Chu Kiến. Sáng sớm Lê Tiêu ăn cơm xong thì đi làm, Lê Hân ở nhà học, cô ấy đăng ký học Luật, trước đó khi Kim Đại Hữu ở đây phổ cập kiến thức cơ bản về ngành Luật cho cô ấy, sau khi biết phải học thuộc rất nhiều sách, cô ấy lập tức giữ Kim Đại Hữu hỏi là sách nào, sau đó mua mấy quyển ở nhà học thuộc sớm, vô cùng chăm chỉ.
Hai nhà cách nhau không xa, Giang Nhu trực tiếp nắm tay An An đi tới, phong cảnh bên này rất tốt, không khí cũng mát mẻ, hít thở cũng cảm thấy cả người tỉnh táo hơn rất nhiều.
Trong tay An An còn ôm một quả bóng nhỏ, ngốc nghếch dùng tay đập, đây là Lê Tiêu mua cho cô bé.
Lê Tiêu tùy tiện bất cẩn, mỗi lần mua đồ chơi cho An An đều mua đồ nhìn hợp mắt, cũng không nghĩ tới phân chia trai gái, buổi sáng Giang Nhu sắp xếp quần áo cho An An thì phát hiện, An An có hai cái quần phía trước có cái lỗ, là loại cho bé trai mặc.
Vừa hỏi thì biết chính là cha cô bé mua.
Cô nhóc lớn nhanh, năm ngoái Giang Nhu mua quần áo mùa hè cho An An mặc hơi nhỏ, Lê Tiêu bèn mua cho cô bé cái mới.
An An cũng không hiểu, ngược lại cô bé mặc rất thoải mái.
Giang Nhu dẫn An An đi tới nhà Chu Kiến thì phát hiện hoa viên trước cửa nhà Chu Kiến bị khai khẩn thành hai vườn rau, phía trên trồng rau hẹ, cà, ớt.
"…"
Cô hướng vào trong kêu một tiếng, không nghe thấy ai đáp lại, cũng không khách sáo mà bước vào, vừa đi vừa gọi: "Thím ——"
Cửa mở ra, sau khi Giang Nhu đi vào trong nhà thì nghe thấy đằng sau truyền đến âm thanh, "Ai vậy ——"
Nghe âm thanh trung khí mười phần của mẹ Chu, Giang Nhu còn bất ngờ một hồi.
An An dùng bàn tay nhỏ chỉ đằng sau, "Bà ở phía sau cho gà ăn, con dẫn mẹ đi."
"…"