Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 360

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Giang Nhu có hơi không thể tin nổi đi theo đằng sau An An, sau đó cô nhìn thấy vườn cỏ phía sau nhà họ Chu bị khai khẩn thành vài mẫu ruộng, trồng bắp và cây ăn quả, phía dưới cây ăn quả còn có mấy chục con gà, dùng hàng rào vây quanh.

Mà bể bơi vốn đẹp đẽ, hiện giờ không chỉ là bể bơi, đã thành hồ trữ nước, chỉ thấy mẹ Chu và thím Thạch lại đang khai khẩn một thửa ruộng ở bên cạnh cây bắp cách đó không xa, dùng nước từ trong hồ bơi bơm nước tưới.

Mà hai đứa nhỏ của nhà họ Chu thì đang quét phân gà ở chuồng gà bên kia.

Giang Nhu nhìn tình cảnh này, nhớ tới sáng sớm cô hỏi Lê Tiêu sao trong nhà mua nhiều trứng gà như vậy, căn bản ăn không hết, dễ lãng phí.

Lúc đó Lê Tiêu nói một câu không tốn tiền.

Cô còn tưởng rằng là không tốn bao nhiêu tiền, bây giờ nhìn thấy, chỉ sợ là gà trong nhà Chu Kiến đẻ.

Mẹ Chu nhìn thấy Giang Nhu, cười vô cùng hài lòng, "Tiểu Nhu trở về rồi hả? Đừng tới đây, nơi này dơ, cháu ngồi một lát trước đi, buổi trưa thím g.i.ế.c gà cho cháu ăn."

An An mũi thính che mũi, còn kéo quần áo Giang Nhu, "Mẹ đừng tới, hôi."

Quả thật có hơi không dễ ngửi, Giang Nhu không đi qua.

Buổi trưa mẹ Chu g.i.ế.c hai, ba con gà, xào một con, còn đưa một con cho Giang Nhu mang về nhà.

Cuối tháng Sáu, trường học chụp ảnh tốt nghiệp.

Vốn là một chuyện rất vui vẻ nhưng hai lớp có 78 học sinh l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, cuối cùng chỉ có 75 học sinh trở về, lớp của Giang Nhu bọn họ thiếu một nữ sinh, sau này lớp trưởng trị hết nhưng bây giờ ở nhà an dưỡng.

Ngày ấy chụp ảnh, Lê Tiêu cố ý để trống một ngày cùng đi với Giang Nhu, thuận tiện dẫn An An tới.

Anh còn cầm máy chụp ảnh mình mua.

Giang Nhu nhận áo học sĩ, còn chưa tới lúc chụp ảnh, cả nhà bọn họ đã chụp chơi trước, vừa chụp ảnh chung vừa chụp ảnh đơn, cuối cùng An An còn học được cách chụp ảnh cho cha mẹ.

Cô bé dựa theo yêu cầu của mẹ ngồi chồm hổm trên mặt đất, chụp ra chân dài cho cha mẹ. Sinh viên ở cách đó không xa nhìn thấy màn này, cũng không nhịn được buồn cười.

Cảm thấy một nhà này thật thú vị.

Cả lớp lúc chụp ảnh chung, tất cả mọi người không quá vui vẻ, bởi vì cuối cùng thiếu hai người, đặc biệt là có một bạn học đã mất.

Giang Nhu chụp xong thì rời đi, hiện giờ tình hình của dịch đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, nhưng Giang Nhu vẫn cảm thấy không an toàn, đổi thành trước đây nhất định đã đi ra ngoài dạo phố ăn cơm nhưng bây giờ chỉ đi một đường tới nhà xưởng của Lê Tiêu.

Có thể là trước đó biện pháp phòng ngừa của Lê Tiêu thoả đáng, công nhân trong nhà xưởng bị ông chủ ảnh hưởng cũng khá chú trọng bảo hộ, không có xảy ra hiện tượng cảm cúm, Chu Kiến cũng không giống với đời trước, sống rất tốt.

Giang Nhu nhìn nhà xưởng phấn chấn phồn thịnh, tâm tình cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

————

Giữa tháng Bảy, thư thông báo của Lê Hân đến rồi, lúc giáo viên gọi điện thoại đến nhà bọn họ, tiếng nói vô cùng kích động.

Năm nay vì dịch, trường học nghỉ học vài tháng, mấy tháng này học sinh đều tự học ở nhà, rất nhiều học sinh lúc trước có kết quả học tập rất tốt đều thi không tốt lắm, ngược lại là một vài người có kết quả học tập bình thường lại thành hắc mã (ý chỉ tiến bộ vượt bật).

Mà Lê Hân là hắc mã lớn nhất trong đó.

Giáo viên đã từng cổ vũ cô ấy, nói tiếp tục duy trì có thể thi đậu đại học thủ đô, nhưng nhiều hơn là một loại khích lệ và vẽ ra cái bánh lớn, thành tích học tập của Lê Hân được, nhưng nếu như thi đại học thủ đô thì vẫn còn có chút chênh lệch.

Chỉ là làm sao giáo viên cũng không nghĩ đến, Lê Hân thật sự thi đậu đại học thủ đô với thành tích hạng thứ mười bảy toàn tỉnh, hạng tư toàn thành phố.

Sau khi cả nhà biết tin tức này, kích động vô cùng, thành tích này ở trong mắt bọn họ không thua gì thi đại học Trạng Nguyên.

Lê Tiêu nói ngay tại chỗ: "Nhất định phải đãi tiệc lớn, bây giờ anh liên hệ nhà hàng ngay."

Lê Hân có hơi ngại ngùng, "Không cần, lúc trước chị thi đậu cũng không làm."

Giang Nhu ngăn cản cô ấy, "Cái này nhất định phải làm, nhà chúng ta có một sinh viên đại học thủ đô, truyền ra ngoài nở mày nở mặt cỡ nào."

Sợ cô ấy cảm thấy có gánh nặng, không nhịn được giải thích một câu, "Trước đây trong nhà không có tiền, khi đó nếu có tiền, chị chắc chắn cũng làm."


Bình Luận (0)
Comment