Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 363

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Giữa tháng Tám, cách ngày khai giảng còn có bảy, tám ngày, Kim Đại Hữu đã tới một chuyến, chủ yếu là tới thăm mẹ cậu ta một chút.

Từ năm sau đi tới Thủ Đô học nghiên cứu sinh, cậu ta vẫn theo giáo viên hướng dẫn làm nghiên cứu, gần đây mới có thời gian rảnh, bình thường gọi điện thoại đều tranh thủ thời gian.

Cũng không biết là có thím Chu làm bạn hay là sự xuất hiện của Kim Đại Hữu, tình hình bây giờ của thím Thạch tốt hơn rất nhiều, ít nhất cảm xúc ổn định, người có lúc còn tỉnh táo một chút, có thể nhớ lại một vài chuyện đã qua, chỉ có điều không thể nhắc tới Kim Đại Bằng, nhắc tới cái tên Đại Bằng này, người lập tức trở nên rất kích động, tất cả mọi người cố gắng né cái tên này.

Kim Đại Hữu ở lại đây khoảng bốn năm ngày, cũng không biết có phải trời sinh xung khắc với Lê Hân hay không, ngược lại hai người này chỉ cần vừa thấy mặt đã chí chóe với nhau.

Lê Hân thi đậu đại học Thủ Đô, Giang Nhu vốn định sắp xếp thời gian đưa Lê Hân đến trường học, dù sao đồ đạc không ít, Lê Hân lại xinh đẹp, một mình đi học Giang Nhu thật sự có hơi không yên lòng, hiện giờ Kim Đại Hữu đã tới, Giang Nhu dứt khoát giao em gái cho cậu ta, để cậu ta tiện đường đưa Lê Hân đến trường học.

Lê Tiêu coi Kim Đại Hữu như em trai, vậy coi như Kim Đại Hữu cũng chính là anh trai của Lê Hân, anh trai đưa em gái đi học rất bình thường.

Cũng đỡ cho Giang Nhu đi thêm một chuyến, gần đây Giang Nhu cùng Lê Tiêu tham gia rất nhiều bữa tiệc tri ân thầy cô, thật sự có hơi mệt mỏi, chỉ muốn ở nhà nằm ngửa.

Kim Đại Hữu nghe xong lời này, liếc nhìn Lê Hân ở một đầu sô pha, cười hì hì trả lời một câu, "Được đó."

Lê Hân cũng nghe thấy, không vui bĩu môi, có điều rốt cuộc cũng không nói gì.

Nơi này quả thực rất xa Thủ Đô, qua lại một chuyến rất phiền phức, hơn nữa phí tiền.

Cô ấy cực kỳ không muốn làm phiền chị.

Kim Đại Hữu nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của cô ấy, trong mắt mang theo chút ý cười.

Ngày 26 tháng 8, Lê Hân thu dọn hai valy to, theo Kim Đại Hữu lên tàu hỏa.

Hai valy to đều được Kim Đại Hữu kéo, bản thân cô ấy chỉ xách túi nhỏ, khi lên xe lửa, nhiều lần không nhịn được quay đầu lại nhìn, Lê Hân biết, lần này rời đi, e rằng đến Tết mới có thể nhìn thấy chị.

Giang Nhu vẫy tay với cô ấy, không chút khách sáo dặn dò: "Có việc thì tìm anh Đại Hữu của em." Kim Đại Hữu đi ở phía trước nghe được, quay đầu lại nhìn.

Lê Tiêu ôm An An đứng bên cạnh Giang Nhu, cũng dặn một tiếng, "Chăm sóc Lê Hân như em gái ruột, không cho bắt nạt người ta."

Kim Đại Hữu nhe răng, ở đâu nhìn thấy cậu ta bắt nạt người?

An An rất không cam lòng vẫy tay, "Tạm biệt dì, cháu muốn ăn vịt quay Bắc Kinh.”

Lê Hân nghe vậy nở nụ cười, "Được, trở về dì sẽ mua cho cháu."

Lê Hân đi rồi, cách ngày An An khai giảng không xa, cô nhóc rất không vui, bởi vì cô bé phát hiện bây giờ mẹ không cần đi học, tiếp đó mẹ đều ở nhà chơi, tuy rằng Giang Nhu giải thích với cô bé mình ở nhà đọc sách chuẩn bị thi, nhưng An An không hiểu, luôn cảm thấy ở nhà chính là chơi, còn muốn để Giang Nhu xin nghỉ giúp cô bé, cô bé cũng muốn ở nhà ngủ nướng.

Cũng không biết tật xấu ngủ nướng của đứa nhỏ này học theo ai, rõ ràng khi còn bé người thức sớm nhất chính là cô bé, nhưng bây giờ dù cho ngủ rất sớm, sáng sớm cô bé luôn không dậy nổi, nhất định muốn cha cô bé ra tay xách đi.

Vì thế Giang Nhu còn lo lắng có phải sức khỏe của cô bé xảy ra vấn đề không, còn cố ý dẫn cô bé đến bệnh viện khám một chút, cuối cùng phát hiện thân thể khỏe gấp bội, chỉ là lười.

Giang Nhu hoài nghi mình không ở đây nửa năm, Lê Tiêu nuôi thói hư tật xấu cho cô bé, không nhịn được oán giận, "Em nhớ hồi trước An An thức rất sớm, sao bây giờ thích ngủ nướng thế? Khoảng thời gian đó em không ở nhà, lẽ nào các anh không ăn bữa sáng?"

Lê Tiêu nghe xong lời này, hơi chột dạ bưng sữa đậu nành uống một hớp, "Nào có chuyện đó? Mỗi ngày anh đều thức dậy nấu bữa sáng."

Nghe thấy cha nói làm bữa sáng, An An lập tức lớn tiếng kháng nghị, "Mỗi ngày cha đều làm cơm rang trứng, con không muốn ăn cha còn nhất định bắt con ăn."

Nói xong lại bổ sung một câu, "Dì chỉ có thể nấu mì trứng, ăn không ngon."

Mẹ nấu mì trứng vừa thơm vừa ngon, chú Đại Hữu làm bữa sáng cũng vô cùng phong phú, chỉ có cha với dì toàn làm mấy món này, đặc biệt là mì trứng của dì, hoặc là mặn hoặc là nhạt.

"Con không ăn cha với dì còn chê con kén chọn."

Bây giờ An An lớn rồi, đã biết cáo trạng, khi nói tới những câu nói này, biểu hiện hết sức oán niệm, trong khoảng thời gian Giang Nhu không ở nhà, cô bé thật sự vô cùng oan ức.


Bình Luận (0)
Comment