Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 364

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Giang Nhu đau lòng vô cùng, tức giận nhìn Lê Tiêu.

Lê Tiêu cúi đầu ăn cơm, khi Giang Nhu không ở nhà, anh chẳng muốn nấu nhiều món như vậy, mỗi lần cứ qua loa cho qua chuyến, cảm thấy chỉ cần ăn no là được.

Cho tới việc đứa nhỏ ngủ nướng, Lê Tiêu hoàn toàn mặc kệ, đứa nhỏ thích ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, không giống Giang Nhu ở nhà mỗi ngày trông chừng bữa ăn sáng, anh đều hấp cơm lại trong nồi, khi nào thức dậy thì ăn.

Ngày ấy An An khai giảng, Giang Nhu và Lê Tiêu tự mình đưa đi. An An đã lên lớp chồi, năm nay học lớp lớn, đã không giống lúc trước, ngày đầu tiên khóc lóc ồn ào không muốn đi học, mà ngoan ngoãn ở cửa vẫy tay với cha mẹ, sau đó nhảy nhót đi tìm bạn thân của mình.

Mấy ngày nay Giang Nhu mua một cặp sách nhỏ hồng nhạt đẹp đẽ cho cô bé, bên trong chứa đồ ăn vặt và mấy món đồ chơi nhỏ, cô bé không thể chờ đợi được nữa muốn chia sẻ với đám bạn.

Giang Nhu còn đụng gia đình ông chủ Du ở cửa trường học. Đừng thấy sự nghiệp của hai vợ chồng ông chủ Du rất thành công, nhưng giống như gia đình bình thường, ân cần đưa con trai tới cửa trường học, tỉ mỉ dặn cậu bé một vài chuyện.

Nhạc Nhạc ngoan ngoãn liên tục gật đầu, nhìn thấy Giang Nhu, ánh mắt sáng lên, "Thím ơi, An An đâu?"

Giang Nhu nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn xinh trai của cậu bé, cười đùa, "Con bé đã đi vào rồi, cháu đi tìm con bé chơi đi, sáng sớm hôm nay nó còn cầm một con cáo đồ chơi nhỏ, bảo là muốn đưa cho cháu đấy."

Nhạc Nhạc nghe xong vô cùng vui vẻ, lập tức vẫy tay với Giang Nhu và cha mẹ, "Vậy cháu cũng đi vào đây, tạm biệt cha mẹ, tạm biệt chú thím."

Nói xong tràn ngập hứng thú xông vào trong trường.

Bà Tống thấy vậy dở khóc dở cười, "Con chạy chậm một chút."

Nói xong bất đắc dĩ nhìn về phía Giang Nhu, "Trời vừa sáng Nhạc Nhạc đã lẩm bẩm An An, còn cố ý mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, trong cặp sách đều là đồ ăn."

Giang Nhu cười hơi xấu hổ, "Cứ cảm thấy nhà chị đang nuôi con gái giúp em." Bà Tống nghe vậy nở nụ cười, "Được đó, chị ước gì có thêm một cô con gái."

Trong lòng lại nghĩ tới, nói không chừng hai đứa nhóc này lớn lên còn thật sự có thể thành một đôi, nhìn con trai của chị ấy quá mức thân thiết với với An An, lớn lên e là dính vào m.ô.n.g chạy theo sau người ta.

Có điều chị ấy cũng rất thích đứa bé An An này là được rồi, nhìn tướng mạo của Giang Nhu và Lê Tiêu cũng biết sau này đứa nhỏ này lớn lên xuất sắc cỡ nào, hơn nữa tính tình An An rất tốt, vừa ngoan vừa hiền lành, cực kỳ tinh ý, được hai người Giang Nhu nâng trong lòng bàn tay cưng chìu, cũng không có nhiễm thói xấu gì.

Giang Nhu hoàn toàn không nghĩ tới bà Tống đã nghĩ đến xa như vậy, cô chẳng qua chỉ cảm thấy tình hình của An An như bây giờ thật tốt, có bạn bè có anh trai, có lẽ bởi vì gia đình hòa thuận, còn có tính tình nhỏ, thói xấu vặt cũng không ảnh hưởng cho lắm.

Đứa nhỏ hiểu chuyện, không có nóng nảy quả thật làm cho cha mẹ bớt lo không ít, nhưng đoán ra được đời trước An An sống quá gò bó, ngược lại cô bé bây giờ mới có dáng vẻ nên có của một đứa bé.

Giang Nhu cũng không khát vọng cô bé trở thành con nhà người ta trong miệng người khác, cô cảm thấy An An sống vui vẻ là được rồi.

Một bên khác Lê Tiêu đang trò chuyện với ông chủ Du, hai người cũng không biết nói cái gì, lúc tách ra, bên mép Lê Tiêu còn mang theo nụ cười.

Thời gian sau này, Giang Nhu luôn nghiêm túc cẩn thận chuẩn bị thi.

Ban ngày ở nhà đọc sách, không thể không nói, hoàn cảnh biệt thự rất khá, yên tĩnh, phong cảnh đẹp, trong nhà nhiều phòng, Giang Nhu chọn một phòng sách riêng ở lầu ba cho mình, đọc sách mệt mỏi thì đứng ở trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, hoặc là đi xuống lầu ngã lưng trên bãi cỏ đọc sách.

Phía sau sân cỏ Lê Tiêu dựng một chiếc đu quay, bên cạnh hồ bơi còn có cái bàn và cái ô to che nắng, Giang Nhu muốn ngồi ở đâu thì ngồi, cũng không ai quấy rầy cô.

Không giống trong trường học, quá nhiều người thi, không chỉ muốn cướp phòng tự học, còn muốn cướp địa bàn học bài, có người học bài âm thanh lớn, phải cách rất xa mới yên được.

Ban ngày Lê Tiêu không ở nhà, sợ một mình cô đọc sách không có thời gian làm cơm, còn dự định mời một bảo mẫu cho cô, Giang Nhu không đồng ý, cảm thấy lãng phí tiền, hơn nữa trong nhà thêm một người xa lạ, luôn cảm thấy không dễ chịu, cuối cùng Lê Tiêu hỏi thăm mẹ Chu, bảo buổi trưa Giang Nhu qua đó ăn chực bữa cơm.

Cuối cùng, mỗi ngày Giang Nhu cũng không cần làm gì cả, chỉ cần ở trên lầu đọc sách là được.


Bình Luận (0)
Comment