Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 382

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

An An kéo tay Giang Nhu xuống, ngửa đầu nhìn cô một cái, "Mấy ngày

trước không phải mẹ còn nói với con nhà rất giàu sao?"

"…"

Đó là bởi vì An An từ trường mầm non trở về, kể các bạn học đều nói cha mẹ bọn họ rất giàu, mặc quần áo mang giày cực kỳ đắt, Giang Nhu sợ cô bé tự ti mới nói cho cô bé biết, nhà chúng ta không nghèo, cha con rất biết kiếm tiền, những thứ đó cha mẹ cũng mua được, nhưng không cần phải mua, nhà chúng ta ăn mặc đều rất tốt, những cái gọi là hàng hiệu đều chỉ là cái giá, không đáng lãng phí tiền.

Sau đó có lẽ vì vậy, cô nhóc nghe xong đã nhớ kỹ việc này.

Giang Nhu tức giận bóp mũi cô bé, "Thật là một cái miệng rộng."

Quyết định sau này nói chuyện chú ý một chút, đứa nhỏ này thực sự là cái gì cũng nói ra ngoài.

Hoàng Thanh Thanh ở đối diện sắc mặt cứng đờ, lúc này cô ta mới chú ý hình dáng của đứa nhỏ trong lòng Giang Nhu, bé gái khoảng bốn, năm tuổi, gương mặt cực kì đẹp đẽ, da dẻ phấn hồng trắng nõn, con mắt vừa to vừa đen, khi nhìn người, vẻ mặt ngây thơ rực rỡ.

Vừa nhìn cũng biết là được nuông chiều.

Con trai của cô ta cũng coi như là rất được cưng chiều trong nhà, món gì ngon đều cho nó, nhưng không nuôi tốt bằng đứa bé trước mắt này.

Giang Nhu sợ An An nói nhiều sai nhiều, chỉ gật đầu rồi ôm đứa nhỏ rời đi.

Đi xa rồi, người phụ nữ trung niên bên cạnh Hoàng Thanh Thanh không nhịn được nói: "Đó là bạn học con à? Nhìn dáng vẻ thì gả cho người không tệ."

Không nói tới ăn diện, chỉ khí chất này, có thể nhìn ra cuộc sống trôi qua rất suôn sẻ, trên mặt không hề có chút buồn phiền.

Sắc mặt Hoàng Thanh Thanh xụ xuống, "Ai biết có thể được bao lâu, nghe nói đàn ông có tiền đều tìm tình nhân ở bên ngoài."

Cảm thấy Giang Nhu cũng chỉ mặt ngoài nhìn nở mày, bên trong như thế nào ai biết?

Mẹ chồng cô ta không có tiếp lời này, nghiêng đầu qua nhìn cô ta một cái, hơi bĩu môi, xoay người tiếp tục chọn nước tương.

Ba người Giang Nhu đi dạo một vòng, sau đó tới phố Nam ngó thử. Bên phố Nam, bây giờ cả con đường gần như đều là tiệm bán quần áo, Giang Nhu các cô đi dạo mua không ít đồ, mua giày bông áo lông, sau đó lại đến phố đi bộ mua hai cái nệm mới và túi chườm nóng.

Xách thật nhiều đồ, đến cả trong tay An An cũng cầm hai đôi giày.

Ở trong ký ức của An An, bình thường cả nhà bọn họ đều đi dạo trong trung tâm mua sắm lớn, vì thế lần đầu tiên đi dạo đường xá dạo thị trấn cảm thấy vô cùng mới mẻ, về đến nhà nhìn thấy cha đang chặt củi, càng thêm mới lạ hưng phấn, cứ vây quanh cha liên tục.

Còn bị Lê Tiêu chỉ huy xoay mòng mòng, chất củi đã chặt xong thành một đống.

Buổi tối, một nhà bốn người lại đến nhà họ Vương ăn cơm, thím Vương làm một bàn đồ ăn to, chú Vương cũng ở nhà, còn bảo Lê Tiêu mở một bình Bạch Cửu, hai người uống mấy ly.

Một bữa cơm ăn rất náo nhiệt.

Bình thường Lê Tiêu bị Giang Nhu quản không cho uống rượu, cẩn thận nuôi dưỡng dạ dày, đêm nay Giang Nhu hiếm khi không quản anh, có điều bảo anh đừng uống nhiều.

Cũng không biết có phải vì quá lâu không uống rượu, hay là độ rượu Bạch Cửu của nhà họ Vương quá cao, cơm nước xong về nhà, Lê Tiêu còn có hơi say, bước đi không quá vững vàng.

An An rất ghét cha uống rượu, sau khi về đến nhà nói cha hôi, buổi tối không ngủ với cha.

Giang Nhu dẫn cô bé vào buồng tắm rửa ráy, "Vậy buổi tối con ngủ với dì đi, trên người dì thơm ngát."

An An suy nghĩ một chút, so sánh cha hôi với dì thơm, sau đó dùng sức gật đầu, "Được ạ."

Kỳ thực cô bé muốn ngủ với mẹ hơn.

Giang Nhu tắm rửa cho cô bé sạch sẽ sau đó đưa đến phòng Lê Hân. Buổi chiều Lê Hân cũng đã tắm rồi, hiện giờ đang nằm ở trên giường chơi điện thoại di động, Giang Nhu nhét An An vào trong chăn cô ấy, dặn một câu, "Bớt xem điện thoại đi, không tốt cho mắt."

"Dạ."

Lê Hân ném điện thoại về phía đầu giường, đưa tay ôm lấy An An mềm mại, An An cho rằng dì chơi với mình, cười càng lớn tiếng.

Giang Nhu rửa mặt xong sau đó trở về phòng, Lê Tiêu nằm ở trên giường bất động, bị Giang Nhu đẩy đến mấy lần mới bất đắc dĩ đứng dậy đi rửa ráy, sau khi trở lại trực tiếp chui vào trong chăn.

Tiếng giường gỗ kẽo kẹt vang lên, Giang Nhu vừa muốn nhắc nhở anh một tiếng, miệng đã bị chặn lại.


Bình Luận (0)
Comment