Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 383

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Lê Tiêu chặn miệng Giang Nhu lại, giường gỗ vang lên cả nửa đêm.

Sáng hôm sau, Giang Nhu dậy trễ, tối hôm qua An An ngủ sớm, sáng sớm không tới sáu giờ đã thức dậy. Sau khi thức dậy cô bé chạy lại đây gõ cửa, gọi cha mẹ rời giường.

Lê Tiêu bị cô bé làm cho hết cách, thở dài, sau đó mặc quần áo tử tế ra ngoài ôm cô bé, hai cha con đi ra cửa đắp tuyết.

Giang Nhu không thức dậy, xoay người ôm chặt chăn ngủ tiếp.

Sau khi ngủ thêm một giấc, tỉnh lại đã tám giờ rưỡi, thím Vương nhà bên cạnh đoán chắc hai vợ chồng bọn họ không thức nổi, cố ý lại đây đưa bữa sáng trễ.

Lê Tiêu đang chuẩn bị dẫn An An ra bên ngoài mua đồ ăn, thấy thím Vương lại đây thì không đi nữa.

Thím Vương nhìn khuôn mặt nhỏ bị động lạnh tới đỏ bừng của An An, cười hỏi: "Mẹ cháu đâu?"

An An ngẩng đầu lên cười rất vui vẻ, lớn tiếng nói: "Mẹ đang ngủ nướng."

"Tối hôm qua nhà chúng cháu có rất nhiều chuột, kêu cả buổi tối."

Lê Tiêu: "…"

Thím Vương cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng căn nhà này quá lâu không ai ở, sinh vài ổ chuột, nhíu mày, "Nhiều chuột vậy hả?"

Nghĩ tới Giang Nhu bọn họ ở phía Nam quen sống khá giả, có thể không quen cuộc sống ở quê nhà lắm.

An An dùng sức gật đầu, "Đúng vậy ạ."

Lê Tiêu tựa đầu nhìn về phía nơi khác, che giấu vẻ lúng túng trên mặt.

Thím Vương còn dặn dò anh: "Ngày hôm nay sắp xếp thời gian đi mua thuốc diệt chuột, nhiều chuột như vậy không thể được, đồ trong nhà đều bị cắn hỏng hết."

Lê Tiêu gật đầu.

An An đã không thể chờ được nữa vứt tay cha, chạy tới trước mặt thím Vương, "Bà nội, đồ gì ngon thế?"

Thím Vương cười ha hả nói: "Bà nội làm bánh bao, mau tới nếm thử có ngon hay không!"

"Chắc chắn siêu ngon." "Ha ha ha."

Thím Vương bị chọc cho cười ha ha, cảm thấy chưa từng thấy đứa nhỏ nào đáng yêu hơn An An.

Trong phòng, Giang Nhu nằm trên giường một lúc mới thức dậy, Lê Tiêu và An An đã ăn cơm xong, An An chơi ở trong sân, Lê Tiêu đi ra ngoài một chuyến, Lê Hân cũng không ở đây, trời vừa sáng cô ấy đã rời nhà đi gặp bạn cấp hai.

Lê Tiêu mượn xe ba bánh của chú Vương hàng xóm, rất nhanh đã trở về, mua một ít vàng mã, pháo giấy, tiền giấy về, bảo là muốn đốt cho ông bà nội anh.

Giang Nhu dùng khăn lau miệng, đứng lên nói: "Cùng đi đi, kết hôn lâu như vậy em cũng chưa từng đến gặp, để An An cũng đi bái lạy đi."

An An còn ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn cha, cầm một cái bánh bao trong tay ăn, không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Vừa nãy rõ ràng đã ăn no, bây giờ nhìn thấy mẹ ăn, cũng đưa tay muốn, ăn lại không ăn đàng hoàng, chỉ ăn nhân thịt bên trong bánh.

Cả cái bánh bao lành lặn bị gặm lung ta lung tung, bây giờ nhìn thấy cha trở về, cô bé nghĩ cũng không nghĩ đã giơ tay lên đưa cho cha, tỏ vẻ mình không muốn ăn.

Lê Tiêu tức giận nhìn cô bé một cái, cũng không ghét bỏ, trực tiếp lấy nhét vào trong miệng.

Nghe thấy Giang Nhu muốn đi cùng, Lê Tiêu suy nghĩ một chút thì gật đầu, nói một câu, "Mặc nhiều quần áo một chút, trên núi lạnh."

Ngay sau đó một nhà ba người cùng ra ngoài đốt vàng mã, trước khi đi, Lê Tiêu còn cầm một con d.a.o đốn củi, Giang Nhu thì lại mặc thêm một chiếc áo lông cho mình và An An.

An An cảm thấy tò mò đối với mọi thứ ở thị trấn, sau khi ngồi trên xe ba bánh, đầu nhỏ vẫn uốn tới ẹo lui, dường như không nhìn thấy.

Lê Tiêu lái xe ba bánh rời khỏi thị trấn, ông nội bà nội anh được chôn cất ở trên ngọn núi phía ngoài thị trấn. Trước kia đỉnh núi đó là nhà của Lê Tiêu, có điều sau đó bị cha anh bán, bán xong trong một ngày đã đem đi đánh cược không còn đồng nào.

Nói tới những chuyện xưa ấy, vẻ mặt Lê Tiêu rất bình tĩnh, còn có thể đùa giỡn nói với Giang Nhu, mình khi còn bé dẫn mấy người Chu Kiến lên núi xem ma trơi, bên này có một cách nói "Ngày ba tháng ba ma xuống núi", khi đó anh hiếu kỳ có phải thật sự có ma hay không, quả thực nhìn thấy ma trơi, buổi tối còn lạc đường không xuống núi được, ở trên núi một đêm, dọa mấy người phát sợ.

Khi đó kỳ thực trong lòng anh cũng sợ, nhưng anh kiên cường chịu đựng, sợ bị người ta coi thường.

Giang Nhu nghe xong không nhịn được cười, không nghĩ tới anh cũng có thời kỳ tuổi dậy thì như thế.

Lê Tiêu nghe thấy tiếng cười của Giang Nhu ở phía sau, không nhịn được cong khóe môi, lại nói một vài chuyện thất đức ngày xưa của mình.

Vốn dĩ trong lòng Lê Tiêu, ở quê nhà không có gì đáng lưu luyến, lần này lý do anh trở về vẫn là bởi vì quãng thời gian trước Giang Nhu nói với anh rằng cô nhớ nhà, nhớ cha mẹ, anh không thỏa mãn được nguyện vọng này của cô, lại nghĩ bên này cũng là nhà của bọn họ, bèn dứt khoát trở về nhìn.

Bây giờ xem ra, kỳ thực bên này cũng không phải tất cả đều là chuyện phiền lòng.


Bình Luận (0)
Comment