Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 437

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Lê Hân còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Kim Đại Hữu, khi đó cô mới vừa được chị gái anh rể đón về nhà không bao lâu, tóc cạo thành đầu trọc, người gầy biến dạng, là dáng vẻ chật vật nhất xấu xí nhất của cô.

Dù cho khi đó trên miệng cô nói không thèm để ý, nhưng trong lòng thực ra vẫn có chút tự ti, cảm thấy mình dơ bẩn, bị cha mẹ nuôi bán cho một lão già, nói ra rất khó nghe, tuy rằng cô tuyệt thực phản kháng chỉ bị lão già nhốt trong phòng bếp, nhưng người khác sẽ không nghĩ như thế.

Cô rất sợ người khác biết chuyện này, sau đó dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, vì thế sau đến nhà chị gái anh rể, cô ít ra ngoài, cho dù là hàng xóm bên cạnh thím Vương lại thăm, cô cũng cố gắng trốn ở trong phòng.

Cũng may cô có một chị gái rất tốt, chị gái chỉ nói với người ta cô bị cha mẹ nuôi ngược đãi, chưa nói chuyện bị bán cho một lão già.

Năm ấy cô mười ba tuổi, thân thể bởi vì mệt nhọc và thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài dẫn đến gầy yếu thể hàn, Kim Đại Hữu là bạn của anh rể, được anh rể gọi tới xem tình trạng cơ thể cho mình.

Lúc đó, Kim Đại Hữu vừa nhìn thấy cô đã cười, trêu cô là hòa thượng.

Khi đó, kỳ thực Lê Hân không tức giận lắm, trong lòng nhiều hơn là tự ti, bởi vì tự ti, cho nên cô không dám biểu hiện ra, sợ người ta nhìn thấu chuyện cười của cô, cho nên cô nỗ lực nghiêm mặt, để người ta biết cô không dễ ức hiếp.

Sau đó ngẫm lại, hai người bọn họ thật ra là một loại người, cô dùng cao ngạo ngụy trang cho sự yếu đuối của mình, Kim Đại Hữu dùng sự cợt nhả che đậy bi thương của bản thân.

Bọn họ cũng không hiểu thể hiện chính mình, bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai dạy bọn họ.

Năm đó Kim Đại Hữu 17 tuổi, là học sinh ngành y của đại học tỉnh, sau này chị gái nói cho cô biết, chớ thấy điệu bộ anh không đứng đắn, thực ra rất lợi hại, thành tích thi đại học nằm trong top đầu toàn tỉnh.

Lý do không rời đi tỉnh, là bởi vì ra một vài bất ngờ.

Còn bảo cô ngoan ngoãn uống thuốc, đừng bởi vì chán ghét Kim Đại Hữu mà bạc đãi chính mình. Chị gái cho rằng cô chán ghét Kim Đại Hữu, kỳ thực không có. Ngược lại, trong lòng cô còn có một chút hâm mộ và sùng bái không nói rõ được đối với người này, bởi vì người này mười sáu tuổi đã thi đậu đại học, nhìn thấy thế giới bên ngoài bao la hơn, đây là việc cô không làm được.

Trước đây người thông minh thi đại học duy nhất trong thôn cô cũng là học lại hai năm mới thi đậu.

Khi đó ở trong mắt cô, có thể thi lên đại học đều là người rất lợi hại, cho dù là sau này bản thân cô thi đậu đại học thủ đô, cũng không có coi khinh anh, bởi vì khi đó cô có chị gái anh rể hỗ trợ, học trường cấp ba tốt nhất tỉnh G, hưởng thụ tài nguyên giáo dục ưu việt, mà lúc trước Kim Đại Hữu không có thứ gì.

Cũng vì vậy, cô chưa từng nghĩ Kim Đại Hữu sẽ thích mình, anh nhìn thấy dáng vẻ xấu nhất của mình, cũng biết quá khứ không thể tả của cô, giữa bọn họ là không thể.

Kỳ thực, Lê Hân chưa từng nói với bất kỳ ai, Kim Đại Hữu có ảnh hưởng rất lớn với cô.

Chị gái anh rể cho cô sự ấm áp và yêu thương của người thân, để cô chậm rãi chữa khỏi ác mộng quá khứ, mà Kim Đại Hữu thì lại để cô dần dần biết cách cười, đối mặt với cuộc sống.

Năm đó chị gái thi đậu đại học, bởi vì vấn đề hộ khẩu cô không thể không ở lại trên thị trấn học, học trường Tứ Trung mà Kim Đại Hữu đã từng học.

Rất hữu duyên, bàn của cô chính là cái bàn Kim Đại Hữu từng dùng trước đây, phía trên còn khắc vài chữ "Kim Đại Hữu từng dạo qua đây".

Kim Đại Hữu là niềm kiêu ngạo của Tứ Trung, hình của anh được dán lên trên bảng thông báo trường, trong hình anh cười cà lơ phất phơ, giáo viên trong lớp nêu ví dụ, cũng hầu như lấy anh làm tấm gương, còn nói rất nhiều sự tích trốn học liên quan với Kim Đại Hữu.

Khi đó Lê Hân không hiểu, anh sống thế nào vui vẻ như vậy? Thật giống như không có chút buồn phiền nào.

Sau đó, cô dần dần có ý thức thay đổi, tiếp xúc với bạn học bên cạnh.

Vì thế dù cho sau này cô thi lên đại học về thị trấn, vẫn có bạn học tìm cô chơi, làm cho tháng năm học sinh của cô không đến nỗi để lại quá nhiều tiếc nuối.


Bình Luận (0)
Comment