Cô trở nên thích nở nụ cười, thành học sinh tốt trong miệng người khác, có một lần cô còn nghe trong miệng bạn học nói: "Học sinh Tam Trung dựa vào cái gì xem thường người ta? Lê Hân lớp chúng ta có kết quả học tập tốt như vậy, lúc chơi với theo chúng ta cũng chưa từng xem thường người khác".
Lúc đó nghe nói như thế cô còn rất vui vẻ, như là nhận được sự tán thành của người khác.
Chỉ có điều cô đi tớ tỉnh G, học trường cấp ba của tỉnh G, dần dần lại quăng người này ra sau đầu, có lúc gần như không nhớ được người này.
Thỉnh thoảng nghe chị gái anh rể nhắc tới tên anh, Lê Hân cũng chỉ phun nước bọt vài câu ở trong lòng, lợi hại thì có ích gì? Không phải vẫn đáng ghét sao?
Vẫn là sau này nghe chị gái nói Kim Đại Hữu tìm được mẹ anh, cô mới bất
ngờ phát hiện, anh dường như sống cũng không tốt.
Chị gái nói Kim Đại Hữu có một người anh trai bị bắt cóc, nói cha mẹ anh vì tìm anh trai chưa từng quay lại nhìn anh, còn nói cha anh tái hôn, mẹ thì tinh thần thất thường…
Lúc trước anh học đại học trong tỉnh, cũng là muốn lợi dụng kỳ nghỉ tìm kiếm anh trai.
Kỳ nghỉ đó, Lê Hân gặp thím Thạch, hoàn toàn không nhận ra người, trong miệng đều lẩm bẩm "Đại Bằng", giống như hoàn toàn không nhớ rõ mình còn có một đứa con trai khác.
Mà Kim Đại Hữu, chỉ ngồi xổm ở bên cạnh mẹ anh, nghiêm túc dịu dàng lau tay cho bà ấy.
Lúc đó Lê Hân đã nghĩ, trong lòng anh hẳn rất khổ sở nhỉ?
Cô đã từng không hiểu, tại sao cha mẹ đẻ của cô một mực không cần cô?
Khi đó Lê Hân và Kim Đại Hữu vẫn không ở chung nhiều, là do sau này cô thi đậu đại học thủ đô, chị gái anh rể nhờ Kim Đại Hữu dẫn cô cùng đến trường học, bình thường quan tâm cô, hai người mới dần dần quen thuộc. Ấn tượng của cô với Kim Đại Hữu liên tục thay đổi, trước đây cảm thấy anh cà lơ phất phơ không phải người đứng đắn, đáng ghét thì đáng ghét, nhưng rất lợi hại, sau đó cảm thấy anh có lẽ không vui vẻ như bề ngoài, cô đã từng nhìn thấy anh đi ra khỏi phòng thím Thạch, con mắt hơi đỏ lên. Sau đó, lại phát hiện vậy mà anh biết nấu ăn rất ngon, rất biết trông trẻ, luôn dỗ An An cực kỳ vui vẻ.
Lúc hai người đến trường học ngồi chung một đoàn xe lửa, Lê Hân vốn cảm thấy không dễ chịu, không có chị gái anh rể kẹp ở giữa, cô không biết nên nói gì.
Lại không nghĩ rằng Kim Đại Hữu chủ động chen người ở đằng trước giúp cô, tìm giường ngủ giúp cô, buổi tối lúc rửa mặt, anh sẽ canh giữ ở bên ngoài nhà vệ sinh, trên đường chuyển trạm, sau khi lên xe lần nữa vị trí của cô bị một bà cụ chiếm đoạt, là anh lạnh mặt đuổi người đi, hoàn toàn không tốt tính như bình thường.
Sau đó hai năm đại học, anh cũng như một người anh trai chăm sóc cho mình.
Khi đó Lê Hân phát hiện, mặt ngoài anh nhìn như cười vui vẻ không đứng đắn, nhưng thật ra rất săn sóc người khác.
Nói đến đây, quan hệ của hai người bọn họ kỳ thực rất phức tạp, khi chị gái anh rể ở đây, bọn họ ở chung rất hòa hợp, còn có thể đùa giỡn đánh lộn, nhưng nếu như là ở bên ngoài, dù sao cũng có cảm giác cách xa, nói chuyện cũng không nhiều.
Một lần tiếp xúc thân mật duy nhất, là hồi năm hai nghỉ hè, ngày đó Lê Hân đi ra ngoài tụ họp với bạn bè, buổi chiều trở lại không chú ý, trực tiếp mở cửa phòng tắm chuẩn bị tắm, không nghĩ tới vừa mở cửa lại nhìn thấy anh ở bên trong.
Anh không mặc quần áo, cầm xà phòng trên tay, nghe thấy tiếng động theo bản năng quay đầu xem.
Nhưng thứ không nên nhìn thấy, Lê Hân cũng nhìn thấy, cho tới sau này mỗi lần nhìn thấy Kim Đại Hữu, trong đầu của cô đều nhớ tới hình ảnh không đúng lúc đó.
Chuyện này hai người cũng coi như không xảy ra, có điều từ sau đó, bầu không khí giữa hai người đều có gì đó không đúng.
Thậm chí khi Kim Đại Hữu nói chuyện với cô, nhìn mắt cô, lỗ tai sẽ đỏ lên.
Nếu không phải Lê Hân nghe nói Kim Đại Hữu có cô gái mình thích, cô còn hiểu lầm anh có hứng thú với mình.
Ngày đó cũng đúng lúc, chị gái anh rể nghe nói tết trung thu cô không quay về, nên sớm đã gửi bánh trung thu và đồ ăn vặt cho cô, còn bảo cô mang giùm một phần cho Kim Đại Hữu.