Giang Nhu nghe xong tâm trạng có chút nặng nề, sau đó không nói gì nữa.
Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nói với Lê Tiêu: "Ngày hôm qua Chu Kiến lại đây tìm anh, nói là bạn anh được nghỉ lễ Quốc Khánh có về đây, qua hai ngày nữa đi rồi, muốn hẹn anh ra ngoài tụ tập."
Vừa nghe lời này, Lê Tiêu đã biết là ai, trong mấy người bọn họ, chỉ có Kim Đại Hữu thi đậu đại học, lễ Quốc Khánh về nhà chỉ có anh ta. Gật đầu, "Được, biết rồi."
Lê Tiêu ăn cơm xong, làm cửa ngay trong sân, dùng cái bào bào tấm gỗ phẳng một chút, Giang Nhu nhìn thấy động tác thuần thục của anh, nhịn không được nói: "Anh có rảnh làm cái nôi và xe đẩy cho đứa nhỏ, nếu không biết, buổi tối em vẽ kiểu dáng cho anh."
Lê Tiêu nghe nói như thế, cũng không ngẩng đầu lên, thổi vụn gỗ chồng chất trước mặt, đồng ý ngay, "Được."
Trong lòng nghĩ gần đây vừa khéo không có chuyện gì, có thể làm một phòng tắm giống như trong khách sạn cho nhà mình, cái đó rất tiện lợi, ngoại trừ phải mua năng lượng mặt trời, thứ khác tự anh có thể làm.
Động tác của Lê Tiêu rất nhanh, lần trước cửa gỗ đã làm một phần, tốn thời gian cả buổi chiều và tối, anh cũng đã làm cửa xong, còn quét một lớp sơn dầu đặt ở bên ngoài phơi nắng.
Buổi tối Giang Nhu làm cánh gà chua cay, vốn muốn làm cánh gà ngâm ớt, nhưng nghĩ có hơi cay, bây giờ cô mang thai ăn không được, bèn không làm, nhìn thấy chợ có bán chanh nên nghĩ tới món này.
Nguyên liệu cũng không nhiều, cà rốt, ớt, rau thơm, hành, tỏi, đều có thể mua được ở chợ, gia vị khác thì trong nhà đều có.
Công thức cũng đơn giản, rửa một nửa chân gà cắt ra, sau đó thêm rượu gia vị, hành và gừng bỏ đi mùi, đổ nước lạnh vào nồi nấu mười phút, sau khi nấu trước tiên thêm nước lạnh vào ngâm một lát, như vậy sẽ khiến cho chân gà có độ dai.
Cuối cùng chính là ngâm chân gà với nước sốt đã chế biến xong quậy đều, ướp cả đêm.
Thật ra tốt nhất vẫn là đặt ở trong tủ lạnh, chân gà sau khi ướp lạnh cũng có độ co dãn, còn ngon miệng, nhưng trong nhà không có tủ lạnh, Giang Nhu dứt khoát để vậy cả đêm.
Lê Tiêu chờ không nổi, ngửi thấy mùi, không nhịn được mở tủ chén ra lấy một cái nếm chút, "Hương vị không tệ."
Giang Nhu thấy anh ăn không ngừng, nhịn không được nhắc nhở, "Anh đừng ăn sạch, ngày mai lấy một ít qua cho đám người Chu Kiến, khi anh không ở nhà, Chu Kiến giúp em không ít, còn có người bạn họ Kim đó của anh, cho em mượn một bộ sách giáo khoa cao trung."
Những việc này cô đều nhớ kỹ.
Nếu đều đưa cho Chu Kiến và Kim Đại Hữu, cũng quá thiệt thòi Chu Cường, cho nên cô làm nhiều một chút, trọn một bồn to. Ngày hôm sau, chín giờ sáng Lê Tiêu ra khỏi nhà, trước khi đi nói với Giang Nhu: "Giữa trưa không về ăn đâu."
Giang Nhu ở trong phòng đọc sách, sau khi nghe thấy ngẩng đầu nhìn người đàn ông ra ngoài, nói một câu, "Được, buổi chiều nhớ về sớm một chút."
Buổi sáng cô cố ý mua rất nhiều đồ ăn.
Lê Tiêu ở nhà rất nhiều việc cũng không cần cô làm, tối hôm qua kho thịt heo cũng là anh làm, có lẽ tối hôm qua cô ngủ sớm, sáng nay thức rất sớm, đi chợ mua đồ ăn trước mới trở về nấu cơm.
Về đến nhà Lê Tiêu còn ở trên giường.
"Được."
Người đàn ông cầm theo một bọc chân gà to đi ra ngoài, dùng túi ni lông màu trắng đựng, là buổi sáng Giang Nhu mua đậu hủ mang về, được anh rửa sạch đem đi đựng.
Anh có không ít bạn bè trong huyện, nhưng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ gần gũi nhất chỉ có Chu Kiến, Chu Cường, Vương Đào và Kim Đại Hữu.
Một năm trước Vương Đào đã kết hôn, sau khi kết hôn thì quan hệ xa cách với bọn họ một chút.
Cho nên khi anh đi ra ngoài, chỉ dặn dò Chu Kiến, không có làm phiền Vương Đào.
Nhà anh gần nhà Chu Kiến nhất, bèn đi tìm Chu Kiến trước, sau đó hai người cùng nhau phân công nhau đi tìm Chu Cường, Vương Đào và Kim Đại Hữu, hẹn ở một quán cơm nằm giao nhau giữa phố bắc và phố đông.
Lê Tiêu đi tìm Kim Đại Hữu, nhà Kim Đại Hữu ở vùng ngoại thành của thị trấn, nơi này toàn là những tòa nhà mái bằng đổ nát nhỏ xíu, nhà anh ta ở căn thứ ba, sống chung với ông nội bà nội, điều kiện rất không tốt.
Lê Tiêu đạp xe đạp tới, trên đường mượn một chiếc xe cũ của một tiệm sửa xe, đặt một chân đứng ở ven đường, hô to với nhà Kim Đại Hữu một tiếng, "Chú năm ——"
Kim Đại Hữu hình như còn đang ngủ, sau khi bị đánh thức mắng một tiếng mở cửa sổ phòng, tóc rối như ổ gà.
Nhìn thấy là Lê Tiêu, xoa nhẹ mặt, cũng không hỏi sao anh đến đây, khàn giọng nói: "Chờ em hai phút."
Nói là hai phút thật đúng là hai phút, động tác nhanh nhẹn đi ra cái giếng ở bên cạnh cửa đánh răng rửa mặt.
Ông cụ ngồi ở cạnh cửa đan sọt trông thấy, còn cười tủm tỉm chào hỏi Lê Tiêu: "Tiêu Tử đã trở lại à?"