Lê Tiêu đáp lại một câu, "Vâng, nghe nói Đại Hữu đã trở lại, cháu đây tìm nó chơi." Ông cụ nghe xong lắc đầu cười nói: "Vợ cháu cũng không quản cháu, đã bao lớn còn mê chơi thế."
Lê Tiêu lười phản ứng với ông ấy, ông cụ này bị vợ quản cả đời, nhìn thấy ai kết hôn, đều hy vọng đối phương cũng bị quản.
Kim Đại Hữu kêu một tiếng với ông nội, "Buổi tối cháu ở nhà Chu Kiến, không về đâu."
Từ trước đến nay ông cụ mặc kệ cậu ta, nghe xong cũng không ngẩng đầu, "Biết rồi, uống ít rượu thôi."
Kim Đại Hữu nhảy lên yên sau xe Lê Tiêu, nhìn thấy một bọc đồ to treo trên ghi-đông xe, bên trong tràn đầy đồ, hình như là đồ ăn, nhịn không được hỏi một câu, "Anh, anh mang theo cái gì vậy?"
Còn có ý đồ duỗi tay cầm lấy.
Bị Lê Tiêu đánh bay, "Chị dâu chú làm đó, bảo anh mang cho các chú nếm thử, đợi lát nữa cùng ăn."
"Được."
Kim Đại Hữu cũng không cảm thấy tiếc, trái lòng trong lòng nghĩ chị dâu không khác lời Chu Kiến nói lắm, con người rất không tệ.
Mấy hôm trước về nhà tụ tập với Chu Kiến, Chu Kiến nói một ít chuyện về chị dâu, nói mỗi lần gặp mặt đều nhét đồ cho anh ta ăn, khiến anh ta rất ngại ngùng.
Kim Đại Hữu không có ấn tượng gì với Giang Nhu, trước kia Lê Tiêu ít nói tới Giang Nhu, mà Giang Nhu hình như cũng rất bận rộn, cũng không xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Ngược lại nhỏ bạn gái của Chu Cường, anh ta và Chu Kiến từng gặp qua vài lần, mỗi lần đối phương đều hiện lên vẻ ghét bỏ, ồn ào làm người ta rất mất mặt.
Khi Lê Tiêu đạp xe tới tiệm cơm, Chu Kiến đã tới rồi, chỉ có một mình anh ta.
Nhìn thấy hai người lại đây, sắc mặt có chút khó coi, vừa mở miệng đã oán giận, "Chu Cường vốn cùng em lại đây, ở trên đường thấy bị bạn gái nó lôi đi, hai người không thấy sắc mặt của nhỏ bạn gái đó đâu, giống như em là thứ bẩn thỉu gì vậy, mẹ nó, nếu không nhìn ở việc cô ta là con gái, em thật muốn đánh cô ta."
Cuối cùng bổ sung một câu, "Vương Đào nói lát nữa nó lại đây, bảo chúng ta ăn trước đi."
Nói tới đây anh ta càng tức giận, cái gì mà ăn trước, không phải là sợ tự bỏ tiền sao?
Bọn họ tới tiệm cơm này không ít lần, đều biết là gọi món trước trả tiền rồi ăn sau.
Kim Đại Hữu ngồi đối diện anh ta, nghe xong lời này cười như tiếng heo kêu, cảm thấy cái tên Vương Đào này thật sự là càng ngày càng thú vị.
Lê Tiêu để chân gà lên trên bàn, nói thẳng: "Vậy không đợi nó, anh đi gọi món ăn."
"Được, lần này anh ra ngoài kiếm được nhiều tiền, bữa này anh phải mời rồi."
Lê Tiêu nghe xong lời này mà răng đau, không thể không biết xấu hổ nói lần này anh không chỉ không kiếm được một mao này, sau này còn phải dựa vào Giang Nhu nuôi. Nhưng Giang Nhu cũng không có giận, buổi sáng còn hỏi anh có đủ tiền tiêu không?
Nghĩ đến đây, anh lập tức đi đến cửa chắn gọi món ăn, không gọi món quá đắt tiền.
Kim Đại Hữu thì cùng Chu Kiến vội vàng mở bọc ra, Chu Kiến còn hỏi: "Món ngon gì vậy?"
Kim Đại Hữu cười, "Là chị dâu làm cho chúng ta ăn, vừa rồi đại ca cũng không để em ăn trước đấy."
Trên mặt Chu Kiến lập tức cũng lộ ra nụ cười, "Chị dâu làm à, vậy chắc chắn là ngon rồi."
Động tác giống như ăn trộm mau mau cầm nửa chân gà bỏ vào trong miệng, sau đó ánh mắt sáng lên, không ngừng gật đầu, "Ăn ngon."
Kim Đại Hữu không đáp lại anh ta, cũng cầm một miếng bỏ vào trong miệng.
Anh ta mới vừa rời giường, đến bây giờ còn chưa ăn cái gì.
Chờ khi Lê Tiêu lại đây, trước mặt hai người đã chất một đống xương gà, nhịn không được mắng một câu "đệt", cũng không biết chừa một chút cho anh.
Bọn họ tới khá sớm, lúc này trong tiệm cơm còn chưa có người nào, đồ ăn rất nhanh đã được mang lên.
Gọi khoai tây miếng, cà tím băm tỏi, đậu phộng và đậu tương khô, cuối cùng còn gọi mấy chai bia.
Chu Kiến nhìn đồ ăn, không nói gì nhìn về phía Lê Tiêu, "Anh, sao tất cả đều là rau củ vậy?"
Vẻ mặt Lê Tiêu bình tĩnh, "Không phải anh mày có mang theo thịt lại đây à?"
"…"
Được rồi, khi đàn ông kết hôn đều keo kiệt.
Cuối cùng vẫn là Chu Kiến ăn không đã ghiền, chạy tới cửa chắn gọi một dĩa gà hầm nấm.
Ba người đàn ông, ăn uống đỉnh như trâu, chờ khi Vương Đào lại đây, ba người gần như đã ăn hết đồ ăn.
Vương Đào cũng không ghét bỏ, gọi một chén cơm tẻ, rồi càn quét phần đồ ăn và canh còn lại.
Thấy mà Chu Kiến cảm thấy quá vô vị, nếu không phải bây giờ thấy đại ca và chị dâu sống cũng không tệ lắm, anh ta thực sự cảm thấy cưới vợ là chịu tội.
Trước kia Vương Đào là một người rất thành thật phúc hậu, hiện tại cũng bắt đầu học dối trá rồi, còn có Chu Cường, sau khi yêu nhau với bạn gái, cũng dần dần phai nhạt với bọn họ.
Anh ta thật lo lắng, tiếp qua vài năm, những người anh em cùng nhau lớn lên như bọn họ càng chạy càng xa.