Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 1

Mặt trời đỏ tươi tỏa ra ánh bình minh, núi xanh mơn mởn lập lờ nét khói bếp trong thôn.

 

Tiếng gà gáy rõ to đánh thức Oanh Nhiên đang chìm trong giấc ngủ.

 

Nàng lẩm bẩm vài tiếng trong họng, kéo chăn qua đầu, trùm kín người định ngủ tiếp, song lại không ngủ được.

 

Dù vậy, nàng vẫn lười mở mắt, tiếp tục nằm trên giường nửa tỉnh nửa mơ.

 

“Buổi tối ta sẽ về. Ta chuyển chuồng gà ra sau núi nhé?”

 

Nam tử thì thầm bên tai nàng bằng chất giọng trong lành.

 

Oanh Nhiên lắc đầu, ngân dài giọng rồi lẩm bẩm một tiếng.

 

Trong phòng cửa đóng kín mít.

 

Giữa bóng tối, nam tử mặc y phục màu lam bước tới bên giường, kéo chiếc chăn trùm kín đầu Oanh Nhiên xuống.

 

Hắn cúi người, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Sáng nay nàng muốn ăn gì?”

 

“Không ăn đâu. Hôm nay ta ra trấn chơi rồi ăn ngoài đó luôn.”

 

Vì vừa tỉnh ngủ nên giọng nói Oanh Nhiên mềm nhũn, uể oải.

 

“Nàng đi xe ngựa trong thôn ra trấn à?”

 

“Bạn ta tới đón.”

 

“Nàng có bạn mới?”

 

“Là học sinh cũ của cha ta. Bây giờ huynh ấy đã là tu sĩ huyền đạo của môn phái nổi tiếng, biết ngự kiếm nên chở ta tiện lắm.”

 

“Vậy ta đi đây.”

 

Oanh Nhiên gật đầu: “Ừ.”

 

Nàng xoay người lại, nhắm mắt vươn tay về phía nam tử. Nam tử thuận thế khom lưng để nàng ôm lấy cổ mình.

 

Rồi hắn cúi đầu hôn lên trán nàng một cái.

 

Oanh Nhiên cong môi nằm về giường, nói với giọng mơ màng: “Chàng chú ý an toàn nhé. Hai hôm trước ta lên trấn nghe người ta kể chuyện, rằng gần huyện Vân Thủy lại có ma xuất hiện.”

 

Nam tử giúp nàng vén lại lọn tóc vương trên trán: “Ừ. Nhớ về nhà trước khi trời tối nhé.”

 

Oanh Nhiên gật đầu, gương mặt xinh xắn hãy còn non nớt trông đến mà ngoan ngoãn.

 

Nam tử ngồi dậy, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

 

“Hoài Chân.” Oanh Nhiên bỗng nhiên gọi hắn lại, “Tối nay ta muốn ăn thịt gà. Còn nữa, chàng đã giặt chiếc váy màu xanh lục của ta chưa? Ta muốn mặc.”

 

Nam tử lại vòng trở về, lấy bộ váy màu xanh lục ra từ tủ quần áo và đặt lên chiếc kệ bên giường.

 

Oanh Nhiên tiếp tục vươn tay về phía hắn. Khi nam tử khom lưng xuống, nàng ôm lấy hắn và nghiêng đầu hôn lên gương mặt hắn.

 

Gương mặt nam tử góc cạnh, sắc nét, ấy vậy mà làn da mịn màng, khi hôn lên rất mềm.

 

Oanh Nhiên hôn xong lại nằm xuống, chậm chạp nhắm hai mắt lại rồi vẫy tay với hắn: “Chàng đi mau lên, không lại lỡ mất chuyến xe ra trấn Kim Thủy.”

 

Nam tử trả lời: “Ừ, ta đi đây.”

 

Oanh Nhiên không gọi hắn nữa, tiếp tục nằm trên giường mơ mơ màng màng một hồi. Mãi đến khi cảm thấy đã không còn sớm nữa thì nàng mới miễn cưỡng ngồi dậy khỏi giường.

 

Nàng cởi chiếc áo ngủ ngắn tay và chiếc quần đùi ngủ được may riêng ra, thay vào bộ váy màu xanh biếc.

 

Tà váy nhẹ nhàng, thanh thoát, mặc vào rất dễ hoạt động. Oanh Nhiên cảm thấy hơi giống trang phục thời Tống, song cũng có điểm khác biệt.

 

Mặc váy xong, Oanh Nhiên rửa mặt bằng nước mát mà phu quân đã chuẩn bị cho nàng.

 

Bây giờ đã là cuối xuân, thời tiết bắt đầu nóng lên nên nhiệt độ nước thế này rất thích hợp.

 

Rửa mặt xong nàng thấy thoải mái hơn nhiều. Nàng ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu trang điểm đơn giản.

 

Trong gương hiện ra đôi môi anh đào chúm chím và đôi mắt hạnh xinh xắn.

 

Oanh Nhiên nhìn mình trong gương, lại một lần nữa cảm thán cuộc sống diệu kỳ. Ai mà ngờ được kiếp này nàng lại giống y đúc nàng trước khi xuyên qua.

 

Chỉ khác ở chỗ kiếp trước nàng qua đời đột ngột vì tăng ca, đôi mắt đã sớm chết lặng dưới áp lực công việc.

 

Còn nàng giờ đây chỉ mới mười chín tuổi, một năm trước vừa thành thân. Phu quân nàng đối xử với nàng còn tốt hơn cha mẹ cả hai kiếp cộng lại.

 

Ở nhà, nàng chẳng cần làm bất cứ việc gì, hằng ngày chỉ cần quan tâm phải sống sao cho vui là được.

 

Thật ra ban đầu nàng cũng cảm thấy áy náy.

 

Nền giáo dục của kiếp trước thì đã xa lắm rồi, tạm thời không nhắc đến.

 

Nhưng kiếp này, cha nàng lại là một thầy giáo. Mặc dù thế giới này không phải cổ đại thuần túy mà là thế giới tu tiên. Song cha nàng là thầy dạy người ta, đương nhiên cũng sẽ giáo dục nàng từ nhỏ đến lớn, rằng tam tòng tứ đức, và rằng con gái phải hiền lương thục đức.

 

Nàng không thích nghe mấy lời ấy, nhưng cũng không muốn sau khi kết hôn lại chỉ biết nhìn mà không biết làm.

 

Thế mà sau khi thành thân, phu quân nàng lại nói: “Nàng cưới ta, chịu cùng ta chuyển về nơi núi non hẻo lánh thế này thì đã là khổ cho nàng lắm rồi. Nếu ta còn không chăm sóc được nàng thì cưới nàng làm gì nữa.”

 

Kể từ đó, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do một tay hắn quán xuyến. Dần dà nàng cũng thành quen.

 

Chỉ thỉnh thoảng khi nổi hứng thì nàng mới phụ hắn một tay, hoặc lắm lúc rảnh rỗi chẳng có gì làm, nàng sẽ thêu dây cột tóc và túi tiền cho hắn.

 

Mặc dù tay nghề chẳng đến đâu, nhưng quan trọng là tấm lòng.

 

Trong lúc miên man suy nghĩ, lớp trang điểm đã hoàn tất. Oanh Nhiên đeo túi vải, cài lên chiếc trâm trúc khắc họa tiết hoa đào do phu quân làm rồi ra ngoài.

 

Oanh Nhiên đến bên hồ nơi đã hẹn bạn, đợi một lát thì có một nam tử ngự kiếm tới.

 

Nam tử xấp xỉ tuổi Oanh Nhiên, tên là Quan Dập.

 

Trước đây y theo học cha Oanh Nhiên, vì không ủng hộ những giáo điều cổ hủ mà ông dạy nên đã thành bạn với nàng.

 

Ba năm trước, y được phát hiện là có căn cốt tu luyện nên đã được đưa đến Túc Kinh, thủ phủ của châu Ý Vương.

 

Hai hôm trước y vừa nhậm chức trở về, bây giờ đã là Huyền sai ở Huyền Nha huyện Vân Thủy.

 

“Oanh Oanh.”

 

Quan Dập đáp xuống trước mặt Oanh Nhiên, giả vờ tự nhiên chỉnh lại chiếc mũ màu vàng bị lệch. Y đưa mắt nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Sao phu quân muội không ra tiễn muội? Nghe mẫu thân muội nói, dung mạo hắn ta ngàn năm khó gặp đấy.”

 

Oanh Nhiên bật cười: “Huynh đừng nghe mẹ ta khoác lác. Huynh còn lạ gì tính mẹ ta? Đến đen cũng có thể nói thành trắng.”

 

Nhưng mà quả thực dung mạo phu quân nàng rất...

 

Oanh Nhiên nhớ lại tối hôm qua khi nàng nằm ngủ sát bên cạnh hắn, bàn tay đã nhẹ v**t v* gương mặt phu quân.

 

Mặc dù đã thành thân được hai năm, nhưng nàng vẫn phải ngạc nhiên cảm thán như ngày đầu: Sao có người có thể đẹp đến vậy...

 

Quan Dập thi triển biến thanh kiếm to ra, sau đó gọi Oanh Nhiên lại: “Nghe cha muội bảo hắn ta là một thư sinh, học vấn rất khá, chỉ tiếc lại là phàm nhân, lại không định tham gia khoa cử do triều đình tổ chức cho người phàm. Vậy bây giờ hắn ta đang làm gì?”

 

Oanh Nhiên bước lên kiếm, siết chặt y phục của y, “Làm kế toán ở trấn Kim Thủy.”

 

“Thu nhập thế nào?”

 

Trong lúc hai người nói chuyện, kiếm dần bay lên.

 

Vì đột ngột lơ lửng trên không nên tim Oanh Nhiên như thắt lại. Đợi đến khi đã thích nghi với cảm giác bị gió vây quanh rồi, nàng thưởng thức phong cảnh dưới chân: “Cũng được, năm viên linh thạch một tháng.”

 

Quan Dập: “Đối với người phàm thì năm viên linh thạch cũng đủ rồi.”

 

Oanh Nhiên: “Ừ. Hơn nữa năm viên linh thạch ấy toàn chi tiêu cho ta thôi. Nếu ta không mua quần áo cho chàng ấy thì nửa năm chàng ấy chỉ mặc đi, mặc lại hai bộ đồ, vậy mà chẳng biết đổi.”

 

Quan Dập: “Vậy thì tốt. Ta còn đang định nếu hắn ta đối xử tệ với muội thì sẽ đi đánh hắn một trận.”

 

Oanh Nhiên bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng trôi theo gió.

 

Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến trấn Vân Thủy.

 

Kiếm hạ xuống trấn khiến mọi người xung quanh vội tránh đi, chẳng ai dám mạo phạm tu sĩ.

 

Oanh Nhiên cảm thán: “Ngự kiếm vui thật, còn tiện nữa.”

 

Quan Dập không đáp lời.

 

Oanh Nhiên lại nói: “Nhưng mà phu quân ta đang định mua một chiếc xe ngựa cho ta. Bọn ta đang để dành tiền, như vậy cũng tốt.”

 

Quan Dập dẫn Oanh Nhiên đến tửu lâu tốt nhất trấn là Duyệt Hồng Lâu, suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Hay là để ta cho muội linh thạch đi mua trước? Một tháng ta có năm mươi viên linh thạch, một mình ta dùng cũng không hết.”

 

Oanh Nhiên lắc đầu, hạ thấp giọng nói với Quan Dập: “Nếu thê tử của huynh đi mượn tiền nam tử khác để mua xe ngựa thì huynh có vui không?”

 

Quan Dập cười: “Muội cũng quan tâm hắn ta thật.”

 

Oanh Nhiên nghĩ đến phu quân thì càng cười tươi hơn: “Chàng ấy tốt với ta lắm mà.”

 

Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào Duyệt Hồng Lâu.

 

Thấy trong nhóm khách đến có tu sĩ, tiểu nhị lập tức đưa Quan Dập lên lầu hai, chọn chỗ ngồi đẹp sát lan can.

 

Vị trí này vừa có mành trúc ngăn cách thành một gian riêng, vừa có thể nghe được tiếng kể chuyện từ lầu dưới.

 

Quan Dập hỏi: “Muội thích phu quân mình lắm à? Sau khi ta trở về mới hay tin muội đã thành thân, lúc ấy ta ngạc nhiên lắm. Kể từ khi muội đủ mười lăm tuổi, phụ thân muội cứ ép muội thành hôn mãi nhưng muội luôn kì kèo. Ta còn tưởng muội không định kết hôn.”

 

Oanh Nhiên ngồi xuống, cũng cảm thán: “Sống thế nào thì chẳng là sống, chỉ cần bản thân vui vẻ thì thế nào cũng được. Ta không muốn kết hôn, chẳng qua là do chưa gặp được người phù hợp, mà ta cũng không muốn chọn đại một người. Nếu cả đời vẫn không gặp được thì ta sẽ sống một mình.”

Bình Luận (0)
Comment