Trong lúc hai người nói chuyện, tiểu nhị đã mang thực đơn ra cho họ chọn.
Quan Dập để Oanh Nhiên chọn.
Oanh Nhiên cũng không khách sáo, vừa chọn vừa nói: “Nhưng không ngờ chưa được bao lâu, ta đã gặp phải phu quân mình khi đi cho chó ăn.”
Nàng chọn ba món mặn, một món canh.
“Hiếm lắm mới có dịp ta mời khách, sao không chọn nhiều thêm vài món? Sau này ta sẽ không mời nữa đâu đấy.”
Quan Dập nói đùa rồi lại hỏi: “Sau đó thì sao? Muội yêu phu quân muội từ cái nhìn đầu tiên à?”
Quan Dập lại chọn thêm hai món rồi để tiểu nhị rời đi, mành trúc hạ xuống.
Oanh Nhiên lắc đầu, ánh mắt xa xăm: “Lần đầu ta gặp chàng ấy, trời đang mưa, chàng ấy chỉ ngồi ngẩn ngơ một chỗ mà không bung dù.”
“Ta ở đằng kia cho chó ăn... Con chó mà ta nuôi là do một lần ta ra ngoài chơi, bị con yêu cấp một đuổi theo nên gặp nó. Nó đã giúp ta đuổi con tiểu yêu kia đi, kể từ đó ta bắt đầu cho nó ăn.”
“Ta nuôi nó cả nửa năm trời mà nó vẫn gầy trơ xương. Hôm đó khi ta cho nó ăn, chàng ấy cứ nhìn chằm chằm con chó rồi đột nhiên mỉm cười. Chẳng hiểu sao con chó sợ chàng ấy lắm, nên ta bảo vệ nó ở phía sau rồi hỏi chàng ấy vì sao lại cười.”
“Chàng ấy bảo, nếu ta cứ cho nó ăn như vậy thì nó sẽ chết đói. Ta mới bảo chó toàn ăn những thứ này. Chàng ấy nói con chó này khác, sau đó lấy một miếng thịt ra.”
“Ta tưởng đó là miếng thịt chàng ấy mua về ăn, vậy mà chàng ấy còn lấy ra cho chó ăn, đúng là tốt bụng. Mặc dù con chó đó sợ chàng ấy lắm, nhưng hình như vì đói quá nên nó ăn ngấu nghiến miếng thịt kia. Chàng ấy cho nó ăn nhiều thịt lắm, ta sợ chàng ấy không còn thịt để ăn nên bảo chàng ấy đừng cho nữa, và chàng ấy dừng lại thật.”
“Sau này khi ta đi cho chó ăn, đôi khi lại nhìn thấy chàng ấy. Chàng ấy thường xuyên cho chó ăn thịt và xương, lúc nào trời mưa cũng không đem dù mà chỉ ngồi ngơ ngác.”
Oanh Nhiên nói rồi mím môi cười: “Sau đó có một lần ta mang theo hai cây dù, đưa một cây cho chàng ấy để chàng che mưa về nhà. Thế là bọn ta dần trở nên thân thiết.”
Quan Dập “ai ui” một tiếng đầy trêu chọc.
Oanh Nhiên nghiêm mặt lại: “Nhưng khi đó ta chưa thích chàng ấy, chỉ cảm thấy chàng ấy tốt bụng thôi.”
“Sau này khi con chó mũm mĩm lên rồi, cha ta lại ép ta thành thân. Ta thấy phiền quá nên vừa cho chó ăn vừa đợi dưới tán cây. Khi chàng ấy tới, ta coi chàng ấy như bạn bè mà tâm sự chuyện phụ thân bức ép mình.”
“Sau đó chàng ấy nói, chàng ấy có thể giúp ta.”
Quan Dập: “Sau đó muội thích hắn ta.”
“Vẫn chưa đâu.”
Oanh Nhiên phủ nhận, tay chống lên má mỉm cười: “Phải đến sau này khi đã thành thân, chàng ấy đối xử với ta còn tốt hơn mẹ ruột, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng. Ban đầu chàng ấy không biết làm rất nhiều thứ, không biết nấu cơm, không biết thêu thùa... Thế mà lại chịu học vì ta.”
“Tuy là...” Oanh Nhiên nhỏ giọng nói: “Tay nghề cũng tạm được thôi.”
Quan Dập và Oanh Nhiên cùng cười rộ lên.
Đột nhiên có tiếng gõ vang lên từ sảnh làm Oanh Nhiên giật mình.
Nàng và Quan Dập đều nhìn xuống dưới lầu.
Tiên sinh kể chuyện nói:
“Người đời ai cũng biết thế giới được chia làm ba cõi. Hạ giới là nơi những phàm nhân, tu sĩ như chúng ta sinh sống; trung giới là nơi các vị Địa Tiên sinh sống. Còn thượng giới chính là nơi cư ngụ của Thượng Tiên và Thiên Đế Vô Cực. Chuyện xưa giữa tam giới và chư vị thần tiên trong Huyền Đạo, hẳn mọi người đều đã nghe đến phát chán rồi.”
“Ngày hôm nay ta sẽ kể mọi người nghe một câu chuyện xưa mà chắc chắn chưa ai từng nghe kể ở đâu khác. Bởi vì ngoại trừ ta, làm gì có ai dám kể.”
“Nhân vật chính trong câu chuyện này có xuất thân cao quý, thế nhưng lại sát hại thân tộc, ăn thịt uống máu họ! Đại náo Tiên Thành, máu chảy thành sông! Các môn phái khắp nơi cho người vây quét, song tất cả đều đi không trở về!”
“Hắn huyết tẩy chín tầng núi Quỳnh Vũ, tàn phá mười ba châu Diệu Cảnh! Đến mức tiên thú Quỳnh Vũ gần như tuyệt chủng, đệ tử Diệu Cảnh gần như tuyệt hậu!”
“Đến mức mây Thiên Tiêu tiêu tán, trời đất mất linh thông! Đến mức Quỳnh Vũ, Diệu Cảnh phải ẩn thế lánh đời! Kể từ đó hạ giới không còn tung tích tiên nhân, chẳng còn ai có thể đặt chân tới Quỳnh Vũ, Diệu Cảnh, và không còn ai có thể cưỡi mây phi thăng đến Thiên Tiêu!”
“Giới tiên nhân vì hắn mà ở ẩn, giới Huyền Đạo vì hắn mà suy vong...”
Đôi con ngươi Quan Dập bỗng khựng lại, y đứng dậy quát lớn: “Câm miệng! Dám nhắc đến hắn ta ở chỗ này, ông chán sống rồi hả!”
Mọi người dưới sảnh bị Quan Dập dọa sợ, ngẩng đầu lên nhìn thấy y mặc áo hoàng bào của Huyền Nha thì lập tức giải tán. Người kể chuyện kia cũng vội vàng bỏ chạy.
Oanh Nhiên khó hiểu: “Sao thế?”
Quan Dập lắc đầu, “Người phàm thời nay to gan thật, còn dám nhắc tới hắn ta ở chỗ này.”
Oanh Nhiên nghe vậy cũng thấy căng thẳng lên, “Ai cơ?”
Quan Dập đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó ghé sát lại nàng và hạ giọng: “Đừng hỏi nữa, không thể nhắc đến tên hắn ta. Nếu bị mấy tín đồ ma đạo cuồng nhiệt của hắn nghe thấy thì sẽ chết đấy.”
Nói rồi Quan Dập kiêu ngạo hất cằm: “Sau khi gia nhập huyền môn thì ta mới biết những chuyện mà người phàm bọn muội không biết đấy.”
Oanh Nhiên là kiểu người chắc chắn không chủ động tìm chết.
Nếu đã bảo là không được nhắc đến thì nàng cũng không hỏi nữa. Nàng liếc mắt nhìn Quan Dập một cái, trêu chọc: “Được rồi, được rồi, tu sĩ đại nhân lợi hại quá.”
Quan Dập bật cười lớn với nàng.
“À phải rồi, phu quân muội tên là gì?”
“Từ Ly Lăng, tự là Hoài Chân.”
“Từ Ly Lăng...” Quan Dập xoa cằm, “Nhớ rồi.”
Cơm nước xong xuôi, y cùng nàng đi dạo phố. Hai người nói chuyện khi y gia nhập môn phái, Oanh Nhiên còn mua dây cột tóc họa tiết cây trúc mới cho Từ Ly Lăng.
Thấy trời đã không còn sớm, Quan Dập ngự kiếm đưa Oanh Nhiên về trong núi.
Ngự kiếm khi chạng vạng, hai người lại được nhìn ngắm một vẻ đẹp phong cảnh khác.
Mặc dù đứng trên thân kiếm rất đáng sợ, nhưng phong cảnh cũng rất tươi đẹp.
Oanh Nhiên đưa mắt nhìn khắp nơi, cố ghi nhớ tất cả phong cảnh. Sau khi đáp đất, nàng vẫy tay chào Quan Dập rồi quay về nhà.
Đứng từ xa, nàng đã có thể nhìn thấy khói bếp nghi ngút bốc lên từ trong nhà, là Từ Ly Lăng đã trở về.
Con chó nàng nuôi đang ăn thịt do hắn mang về ngoài cửa. Mới ngày nào nó còn gầy trơ xương, thế mà giờ đây đã vạm vỡ như hổ.
Hầu như ngày nào Từ Ly Lăng cũng mang thịt về. Oanh Nhiên từng hỏi hắn lấy tiền đâu ra mà mua nhiều thịt như vậy.
Hắn chỉ bảo chỗ thịt đó không ai ăn, cho nên mang về cho chó.
Oanh Nhiên hỏi: “Là thịt động vật còn thừa hả?”
Từ Ly Lăng: “Nàng cứ coi là vậy.”
Sau này Oanh Nhiên từng đến chỗ làm việc của hắn chơi, bên cạnh quả thật có một cửa hàng thịt lớn bán nào là thịt heo, thịt bò, thịt dê. Thế là nàng cũng không để tâm nữa.
Nàng bước tới cửa, gọi một tiếng: “Tiểu Hoàng.”
Cả người con chó đen tuyền, chỉ trừ một nhúm lông vàng ở đuôi. Nó sủa hai tiếng, máu thịt dính đầy trên hàm răng sắc nhọn trông có vẻ hơi đáng sợ.
Tiếng chó kêu không giống loài chó bình thường, mà nghe như tiếng dã thú gầm nhẹ.
Nhưng vì đây là chó nhà mình nuôi nên đương nhiên Oanh Nhiên không cảm thấy sợ.
Nhân lúc phu quân chưa đi ra, Oanh Nhiên định lén sờ Tiểu Hoàng hai cái.
Chẳng hiểu sao hắn không thích nàng sợ Tiểu Hoàng. Mỗi lần thấy nàng sợ, hắn đều không vui. Mặc dù hắn không thể hiện ra ngoài nhưng Oanh Nhiên vẫn cảm nhận được.
Oanh Nhiên vươn tay về phía Tiểu Hoàng, ấy thế mà Tiểu Hoàng lại vội vàng né tránh.
“Tiểu Hoàng, đừng chạy.”
Oanh Nhiên bật cười muốn dùng tay bắt lấy nó.
Tiểu Hoàng giơ chân lên, song còn chưa kịp trốn thì một bóng người đã đi ra từ trong bếp.
Là Từ Ly Lăng.
Hắn đứng đó nhìn nàng và Tiểu Hoàng, gương mặt vẫn luôn bình tĩnh như vậy. Vóc dáng hắn cao gầy, anh tuấn, toát lên phong thái nhã nhặn của người đọc sách.
Ánh chiều tà hắt lên gương mặt hắn, khiến khuôn mặt lạnh lùng như tuyết như ngọc chẳng vướng chút bụi trần lúc ban ngày của hắn trở nên tối tăm.
Song đối với Oanh Nhiên, nàng chẳng thấy hắn là người tăm tối chút nào.
Tiểu Hoàng hoảng sợ kêu lên một tiếng, kéo miếng thịt lẫn xương mà mình chưa kịp ăn xong bỏ chạy.
Oanh Nhiên đứng thẳng người dậy, ho nhẹ hai tiếng rồi dang tay chạy về phía hắn, “Hoài Chân.”
Hắn không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm nàng, và rồi ôm chầm lấy nàng trước khi nàng chạy tới trước mặt mình.
Oanh Nhiên ngửa đầu nhìn hắn cười.
“Chàng đang nấu cơm hả? Cần ta phụ không?”
“Ta chuẩn bị giết gà. Nàng về phòng nghỉ ngơi đi, đi cả ngày rồi.”
Từ Ly Lăng giơ tay vén lọn tóc mái trên trán nàng.
Oanh Nhiên: “Được. Lát nữa ta tặng quà cho chàng.”
Nàng giấu chiếc dây cột tóc đi, bật cười khanh khách quay về phòng.
Từ Ly Lăng bắt một con gà lên rồi vào phòng bếp.
Hắn đứng bên cửa sổ phòng bếp, gọi Tiểu Hoàng ở đằng xa: “Lại đây.”
Tiểu Hoàng lập tức cụp đuôi chạy tới.
Bàn tay thon dài của Từ Ly Lăng bóp chặt cổ gà, dùng tay không bẻ gãy và xé nát nó. Dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo đầu ngón tay trắng bệch của hắn.
Hắn xé toạc bụng gà, móc nội tạng ra rồi ném đầu và nội tạng cho Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng ngoan ngoãn ăn đầu gà dưới cửa sổ, nhìn mặt trời lặn phía chân trời với vẻ bi thương.
Lại là một ngày bình yên.
Ngày hôm nay nữ chủ nhân vẫn chưa phát hiện nó không phải chó, mà là tiên thú Đại Hoang trấn giữ mộ tiên nhân.
Còn phu quân của nàng, hôm nay lại cho nó ăn thịt của một đại tu sĩ huyền đạo.