Oanh Nhiên v**t v* chiếc bình, khóe môi nở nụ cười.
Ngựa bay đạp gió bay về phía bắc.
Biên giới phía bắc khá xa.
Hai người chậm rãi đi, nửa tháng sau cuối cùng cũng đến vùng hoang vu phía bắc.
Khi vào đặt chân vào biên giới phía bắc, Oanh Nhiên cảm giác được những cơn gió thét gào quất thẳng vào mặt. Đến cánh đồng hoang vắng, cái lạnh càng thấu xương, gió rét như dao cắt. Khí hậu nơi đây làm nàng hít thở cũng cảm thấy đau mũi.
Từ Ly Lăng dạy nàng dùng tu vi hộ thể, nhưng tu sĩ Âm Dương đạo vốn yếu thế trong lĩnh vực rèn luyện thân thể, mà cái lạnh ở biên giới phía bắc lại khác cái lạnh bình thường.
Thỉnh thoảng hắn lại dừng lại, dùng khăn thấm nước ấm đắp lên miệng và mũi cho nàng.
Vậy mà chỉ một ngày đường gấp gáp, cả ngày lẫn đêm không ngừng băng qua đồng hoang tới thành trì, Oanh Nhiên đã chảy máu mũi.
Đại trận trong thành trì đã ngăn cản cái lạnh dị thường của vùng hoang vu nơi biên giới phía bắc, bên trong không còn giá buốt như vậy nữa.
Oanh Nhiên quấn mình thành một cục lông xù, hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ lên. Từ Ly Lăng một tay cầm chiếc khăn vừa lau máu mũi cho nàng, tay còn lại dắt tay nàng đi.
Oanh Nhiên lẩm bẩm: “Ban đầu còn định đến biên giới phía bắc chơi, bây giờ ta chỉ muốn một chỗ ngủ rồi trốn trong phòng không ra nữa.”
Trước đây đi khắp nơi có Từ Ly Lăng chăm lo hết mực, lại thêm khí hậu dễ chịu nên nàng cảm thấy du sơn ngoạn thủy thật thú vị.
Bây giờ gặp phải khí hậu không thuận lợi, nàng liền không chịu nổi.
Từ Ly Lăng ôm vai vỗ về nàng: “Sợ là bây giờ cũng khó tìm khách đ**m.”
Oanh Nhiên khó hiểu: “Hửm?”
Đúng lúc đi ngang một tửu lầu nhỏ, Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng vào trong hỏi thử, quả nhiên phòng dành cho khách đã bị một môn phái Oanh Nhiên chưa từng nghe tên đặt trước từ lâu.
Từ Ly Lăng không vội đi tìm quán khác, tạm nghỉ ở tửu lầu. Hắn bảo Oanh Nhiên ngồi xuống nghỉ ngơi, gọi một vài món thanh đạm rồi rót nước ấm cho nàng.
Hắn hỏi chưởng quầy tình hình các tửu lầu khác trong thành.
Chưởng quầy liếc nhìn đống đồ ăn đầy bàn, mỉm cười nói với hắn: “Bí cảnh tiên đạo mới xuất hiện, tin tức còn chưa kịp lan truyền khắp nơi thì tửu lầu lớn nhỏ trong thành đã bị các đại tông môn đặt trước hết rồi. Môn phái lớn đặt trước tửu lầu lớn, môn phái nhỏ đặt trước tửu lầu nhỏ.”
“Một số sơn môn nhỏ thông minh, hoặc tán tu có quan hệ, thậm chí còn thuê sạch cả nhà dân.”
Từ Ly Lăng nắm rõ, nói cảm ơn với chưởng quầy.
Chưởng quầy cười ha hả đáp lại, vừa ngân nga khúc hát vừa quay lại quầy hàng.
Bí cảnh tiên đạo đã giúp cả biên giới phía bắc kiếm lời kha khá linh thạch.
Oanh Nhiên hơi nhíu mày, hỏi Từ Ly Lăng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Không ngờ bọn họ đã tới sớm mà vẫn chậm trễ.
Từ Ly Lăng: “Không phải lo, sẽ luôn có chỗ ở.”
Oanh Nhiên gật đầu, ăn cơm cùng Từ Ly Lăng.
Đồ ăn thanh đạm của phương bắc vẫn mặn hơn phương năm nhiều. Chẳng thà gọi món mặn vị ngay từ đầu còn hơn. Nhưng nàng đang chảy máu mũi nên không được ăn đồ mặn.
Oanh Nhiên không có hứng, chỉ ăn vài miếng, uống một bát canh rồi thôi.
Từ Ly Lăng nắm tay, sờ mặt nàng, thấy đã ấm áp, không còn lạnh như trước kia. Hắn bảo nàng uống hết nước nóng rồi dẫn nàng ra ngoài.
Trước và sau khi thành ma, Từ Ly Lăng đều từng đến biên giới phía bắc. Hắn tìm một nha bảo, chỉ đích danh một con phố rồi nhờ dẫn đi xem nhà.
Nha bảo nói hiện tại con phố đó đã gần như bỏ trống, vô cùng quạnh quẽ, nên bèn dẫn bọn họ tới hẻm Man Y gần đây trước.
Hẻm Man Y là nơi sinh sống của tộc Du Hoang ở đồng hoang phương bắc.
Vào những mùa khác, tộc Du Hoang sẽ không sống ở đây. Nhưng mùa đông ở đồng hoang lạnh thấu xương, ngay cả bọn họ cũng không thích nghi nổi nên đành chuyển đến thành sống vào mùa này.
Vào hẻm Man Y, Oanh Nhiên nhìn thấy có rất nhiều người mặc đồ lông thú, đeo chuỗi hạt linh châu nhiều màu, cửa nhà mở rộng nhộn nhịp.
Thỉnh thoảng có tiếng hô to, là thứ tiếng nàng nghe không hiểu. Sau giờ cơm, trong không khí còn phảng phất mùi gia vị hòa cùng mùi thịt.
Oanh Nhiên không thích nghi được nên nép sát vào người Từ Ly Lăng.
Nha bảo: “Các ngươi đến muộn quá, nhà cửa tử tế đều hết sạch. Muốn ở thì phải ở chung với người khác. Các ngươi nói muốn ở nhà riêng, khó khăn lắm ta mới tìm được gian này, năm ngàn linh thạch một tháng.”
Đắt quá.
Oanh Nhiên thầm nghĩ không đủ linh thạch.
Nhưng thấy sắc mặt Từ Ly Lăng thản nhiên, nàng nghĩ có lẽ phải dùng đến đống ma khí của hắn.
Dù sao cũng không còn cách nào khác.
Đến một gian nhà sâu vào trong hẻm, nha bảo mở cửa giới thiệu.
Từ Ly Lăng xem nhà cùng nha bảo, Oanh Nhiên ngồi trong gian phòng chính nghỉ ngơi.
Hàng xóm bên cạnh đi ra xem, có nam lẫn nữ, đôi mắt trong trẻo sáng ngời nhìn nàng, khi bắt gặp ánh mắt Oanh Nhiên thì nở nụ cười thân thiện với Oanh Nhiên.
Một nam tử bắt chuyện với Oanh Nhiên.
Oanh Nhiên không nghe hiểu ngôn ngữ của hắn ta, chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười.
Nam tử ngại ngùng gãi đầu, nữ tử bên cạnh hắn ta lại cười khúc khích.
Vốn dĩ Oanh Nhiên không thích không khí nơi này, nhưng thấy hàng xóm thân thiện như vậy thì lại nảy sinh chút thiện cảm.
Từ Ly Lăng bước ra khỏi phòng, nha bảo bên cạnh hồ hởi chào hàng: “Nếu các ngươi thích thì ta có thể thương lượng với chủ nhà giảm giá cho các ngươi.”
Sau đó vẫy tay chào hỏi tộc Du Hoang bên ngoài: “Các ngươi nhìn xem, xung quanh có tộc Du Hoang sinh sống, bọn họ đều rất thân thiện. Nếu có chuyện gì thì bọn họ cũng sẵn lòng hỗ trợ.”
Từ Ly Lăng lắc đầu với Oanh Nhiên, đỡ nàng lên: “Vẫn nên đến phố Tam Đường.”
Oanh Nhiên khó hiểu, ánh mắt như muốn hỏi: Gian nhà này không được sao?
Hay đây là chiêu trò mặc cả?
Quả nhiên nha bảo lập tức giảm giá xuống bốn nghìn.
Nhưng Từ Ly Lăng không muốn thuê chỗ này thật.
Nha bảo bĩu môi, bất đắc dĩ dẫn bọn họ ra ngoài, liên tục lải nhải: “Bây giờ nơi đó hẻo lánh thật đấy, các ngươi không biết thôi... Kể từ khoảng năm mươi năm trước, nơi đó có ma quỷ quấy phá làm người dân chạy đến đây hết.”
Oanh Nhiên tròn mắt, sợ hãi siết chặt tay áo Từ Ly Lăng.
Con phố có quỷ phá, nàng không muốn đi.
Từ Ly Lăng lắc đầu với nàng.
Lúc này nàng mới hiểu ra, có lẽ đây chỉ là lời hù dọa vì nha bảo không muốn bọn họ thuê nhà ở đó.
Hơn nữa nếu có ma quỷ quấy phá thật thì ngược lại còn có lợi cho việc tu luyện Âm Dương đạo của nàng.
Đến phố Tam Đường, quả nhiên...
Tuy hơi vắng vẻ nhưng vẫn còn rất nhiều người già sinh sống hai bên đường, vài ba cửa hàng còn mở, đầy đủ nhu yếu phẩm, không đến mức bỏ hoang.
Chỉ là phòng thuê ở đây không phải nhà dân mà là cửa hàng.
Từ Ly Lăng chọn một căn giữa phố có hai tầng, sạch sẽ, sân sau rộng, có phòng bếp. Trong sân còn có một cây mai lớn hơn ở thành Phi Tiêu.
Nếu ở thì chỉ cần khóa cửa hàng phía trước, ra vào bằng cửa sau. Tầng một có phòng chính để ăn cơm, tầng hai có phòng nghỉ và phòng tắm.
Oanh Nhiên rất thích.
Chỉ là nha bảo không mấy vui, hắn ta biết Oanh Nhiên sợ ma: “Chỗ này có ma quỷ quấy phá thật đấy.”
Lúc này Oanh Nhiên đã chẳng còn quan tâm chuyện ma quỷ: “Ta là tu sĩ Âm Dương đạo, chuyên đối phó ma quỷ.”
Nha bảo chẳng cãi được, bèn báo giá.
Cửa hàng tốt như vậy mà chỉ tốn một ngàn rưỡi.
Cuối cùng Oanh Nhiên cũng hiểu vì sao nha bảo không thích nơi này, bởi lẽ giá thuê quá thấp, hắn ta chẳng lời được bao nhiêu.
Song nghĩ lại thì hẳn nơi này có điều gì đó bất thường thật, nếu không giá thuê cũng chẳng rẻ đến mức đó.
Nhưng vì thích nên nàng chẳng còn sợ ma, thậm chí còn nhân cơ hội mặc cả, chốt được giá thuê một ngàn hai trăm một tháng.
Không cần tiền cọc, vì nha bảo nói: “Nếu các ngươi ở đây gặp chuyện thì bọn ta không quan tâm đâu đấy.”
Oanh Nhiên đồng ý.
Trong lúc nàng thương lượng với nha bảo, Từ Ly Lăng đã dọn ra một khoảng trống trong đại sảnh, dùng gỗ vụn ở sân sau chất thành đống, trải chăn mỏng lên cho nàng ngồi.
Sau khi tiễn nha bảo rời đi, Từ Ly Lăng nhóm lửa xua tan hơi ẩm, đi quét dọn những chỗ khác.
Oanh Nhiên nghỉ ngơi trong sảnh một lát rồi đứng dậy sửa soạn đồ đạc.
Vì đã lâu không có người ở nên nơi này hơi lạnh.
Ngựa bay và Tiểu Hoàng nằm phơi nắng trong sân, Đại Hoa bám riết lấy Oanh Nhiên.
Đợi Từ Ly Lăng ra sân sau dọn dẹp phòng bếp, Đại Hoa mới nhỏ giọng nói: “Bây giờ Từ Ly Lăng không coi trọng cô nữa rồi.”
Oanh Nhiên khó hiểu: “Hửm?”
Đại Hoa: “Bên ngoài lạnh như vậy, anh ta không để cô nghỉ ngơi trong khách đ**m, đợi anh ta tìm nhà xong thì gọi cô tới, mà bắt cô chạy khắp nơi với anh ta.”
“Hơn nữa, chẳng phải nhà trong hẻm Man Y cũng khá được à? Chưởng quầy tửu lầu cũng nói rồi, bây giờ nhà cửa đều bị đặt trước hết rồi. Khó khăn lắm mới có chỗ tốt mà anh ta lại kéo cô tới sống trong ngôi nhà ma này.”
“Tôi thấy rõ là anh ta không vui khi đề nghị đến phố Tam Đường ban đầu của mình bị bác bỏ, hơn nữa muốn dùng linh thạch của cô, không muốn dùng mấy món ma khí của mình.”
Oanh Nhiên híp mắt nhìn chằm chằm Đại Hoa khua chân múa tay bên đồng lửa một lát, sau khi chắc chắn nó không bị ma nhập thì mới vỗ nhẹ lên đầu nó: “Ta thấy rõ là mi sợ lạnh không muốn đi, lại còn sợ ma.”
Đại Hoa dựng lông, chột dạ không dám nói gì.
Oanh Nhiên bị cái vẻ xảo quyệt của nó chọc cười thành tiếng, tuy nhiên nàng cũng thấy lạ...
Quả thật bình thường Từ Ly Lăng sẽ làm giống Đại Hoa nói, nhưng lần này lại không.
Oanh Nhiên vào bếp tìm Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng bảo nàng đừng vào, nhiều tro bụi.
Oanh Nhiên bèn đứng trong sân, dựa vào cửa sổ nói chuyện với hắn.
Đại Hoa sợ hãi kêu lên: “Đừng bỏ tôi lại mà!”
Sau đó chạy tới co ro bên chân nàng.
Tiểu Hoàng biết nó sợ ma nên nhếch miệng, mặt chó ta lộ ra vẻ chế giễu đắc ý.
Làm Đại Hoa tức giận kêu lên một tiếng, lao vào quyết chiến một trận đã lâu không đánh.
Oanh Nhiên không để ý bọn nó, chỉ bảo “đừng đánh nhau” một tiếng rồi quay đầu mím môi hỏi Từ Ly Lăng: “Sao chàng không để ta nghỉ ngơi ở khách đ**m, đợi tìm nhà xong lại gọi ta tới?”
Tuy rằng cho dù hắn có nói như vậy thì chắc chắn nàng cũng muốn tìm nhà cùng hắn.
Từ Ly Lăng vừa quét bệ bếp vừa hờ hững đáp: “Vùng biên giới phía bắc tốt xấu lẫn lộn, không yên bình như vẻ bề ngoài. Ở đây giết người cướp của cũng chẳng ai quản.”
Bởi vì hoang vắng, thời tiết giá rét nên phủ thành chủ cũng chẳng rảnh quan tâm.
Có người nửa sống nửa chết bị ném ra đồng hoang ngoài thành, bị đàn thú hoang dã ăn thịt ngay lập tức.
Dù có dùng đèn sinh mệnh truy tìm hung thủ thì thứ cuối cùng mà người chết nhìn thấy trước khi qua đời cũng chỉ là cảnh đàn thú ăn thịt người.
Oanh Nhiên nghe mà lạnh sống lưng, thầm nghĩ hóa ra vì vậy hắn mới muốn canh chừng nàng mọi lúc mọi nơi. Nàng lại hỏi: “Vậy sao không sống ở hẻm Man Y?”
Tù Ly Lăng: “Ta không thích tập tục của tộc Du Hoang.”
Thật hiếm thấy, ngỡ như hắn chẳng quan tâm tất cả mọi chuyện, vậy mà cũng có thứ hắn không thích.
Oanh Nhiên cười hỏi: “Tập tục gì?”
Từ Ly Lăng: “Cướp vợ.”
Oanh Nhiên ngơ ngác chớp chớp mắt.
Từ Ly Lăng: “Ngoại trừ mùa đông, tộc Du Hoang sẽ lang bạt trên đồng hoang quanh năm. Để sinh con nối dõi, một nam tử thường sẽ có rất nhiều thê thiếp. Bọn họ không quan tâm khái niệm vợ chồng hay đạo lữ của người đời, chỉ thờ phụng tín ngưỡng của mình...”
“Chỉ cần gặp được phụ nữ ưng ý, bất kể đã có chồng hay chưa, bọn họ đều sẽ hoan lạc cùng người đó. Ngoài ra cũng có trường hợp trao đổi thê thiếp. Nhất là vào mùa đông khi bọn họ hiếm hoi dừng chân tại thành trấn, đây là thời điểm tốt nhất để sinh sản.”
Oanh Nhiên nghe mà nổi da gà, không chấp được: “Nếu ta sống ở đó, chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện gì với bọn họ.”
Từ Ly Lăng: “Ta biết.”
Vậy sao còn phải dọn đi?
Oanh Nhiên ngẫm nghĩ, không hiểu ý hắn.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng đã dừng đánh nhau, ngoan ngoãn nằm chen chúc cùng ngựa bay, sợ làm phiền Từ Ly Lăng.
Bọn nó cũng biết rõ...
Dù sống ở đó thì Oanh Nhiên cũng sẽ không làm gì.
Chỉ cần là người mơ ước nàng đều sẽ chết.
Nếu Oanh Nhiên không ngại Từ Ly Lăng tàn sát bừa bãi thì đương nhiên Từ Ly Lăng cũng không ngại sống ở hẻm Man Y.
Song Oanh Nhiên cũng chẳng bận tâm mấy, dù sao nàng cũng thích nơi này hơn.
Không khí vùng này quá khô, ngồi sưởi ấm trong sảnh chính một lúc làm khoang mũi nàng khó chịu.
Nàng không về phòng, đứng bên cửa sổ lau bụi bẩn, vừa trò chuyện cùng Từ Ly Lăng vừa phơi nắng.
Lúc đến là sau giờ ngọ, bận rộn một hồi tới tận hoàng hôn. Phòng bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, đại sảnh cũng được quét tước sơ qua.
Nhân lúc trời còn chưa tối, Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng đến cửa hàng tạp hóa trên phố Tam Đường mua đồ.
Nơi này quạnh quẽ, hàng hóa trong cửa hàng tạp hóa cũng cũ kỹ phủ bụi. May mà đầy đủ đồ dùng hằng ngày, giá cả lại rẻ.
Oanh Nhiên mua giường đệm, bàn ghế và vài món đồ gia dụng, mấy thứ như chén bát xoong nồi đã có sẵn trong túi trữ vật nên không cần mua.
Lúc tính tiền, nàng phát hiện Từ Ly Lăng mua cả cơ quan tắm rửa và rất nhiều thứ nàng chẳng biết là gì.
Oanh Nhiên hỏi: “Không phải trên tầng có phòng tắm sao?”
Từ Ly Lăng: “Cửa hàng đã lâu không ai ở, đồ dùng đều là kiểu cũ. Đồ đạc trong phòng tắm cũ quá không dùng được.”