Oanh Nhiên gật đầu cắn một tiếng, lại nếm thử món bánh ngọt, bánh rán mà Từ Ly Lăng mua sau đó.
Có vài món nàng thích ăn, Từ Ly Lăng không ngại phiền phức mà quay lại mua thêm cho nàng. Hắn còn dặn chủ quán gói thật kỹ để họ ăn dọc đường.
Đa phần chủ quán đều thân thiện, biết bọn họ không phải người địa phương, không những chỉ cách bảo quản mà còn trò chuyện rôm rả về thành Phi Tiêu.
Tu vi của bọn họ có hạn, tư chất cũng bình thường, không giống những tu sĩ một lòng hướng đạo lộng lẫy ngoài đại lộ.
Bọn họ càng quan tâm đời sống, cách ăn nói đượm hơi thở nhân gian. Khi thì chê trách đồ ăn quán này không ngon, khen ngợi nhà Lý làm khéo, lúc lại tự hào thành Phi Tiêu yên ổn và phồn thịnh:
“Ngươi xem mấy tòa nhà chọc trời trông giống cung điện kia kìa, đó chính là Phi Vân Lâu ngàn năm không ngã nổi tiếng ở Phi Tiêu ta. Ngủ một đêm trong đó tốn hơn một ngàn linh thạch, một bát mì chay đã mất năm mươi... Cả đời này, ta chỉ ước được vào đó một lần trước khi chết là đã mãn nguyện rồi.”
“Thành Phi Tiêu ta không giống bên ngoài... Ngươi xem, bây giờ ngoài kia loạn lạc, huyền ma đánh nhau kiệt liệt, nhưng thành Phi Tiêu vẫn bình yên. Ngoại trừ Ất Huyền Đạo Nhất, ở thành Phi Tiêu còn có rất nhiều đại tông môn nổi tiếng. Số đệ tử đến bái nhập các tông hằng năm nhiều không đếm xuể...”
“Nhiều đại tông môn như vậy, cho dù là Thánh Ma cũng không dám tới ha ha ha ha ha ha!”
Trong tiếng cười nói, ánh mắt của các chủ quán đều tràn đầy kiêu hãnh.
Oanh Nhiên nhìn Từ Ly Lăng, nảy ý xấu phụ họa: “Đúng vậy, đâu đâu cũng có đại tông môn, nếu hắn tới cũng chẳng biết trốn đi chỗ nào.”
Từ Ly Lăng thản nhiên nhìn lại, ấy vậy mà phụ họa: “Đúng vậy.”
Oanh Nhiên nghe vậy thì thầm hậm hực, ngại nói tiếp.
Chủ quán vô cùng ăn nhịp với Từ Ly Lăng, hai người nói chuyện đến mà rôm rả, trước khi bọn họ rời đi còn tặng thêm hai cái bánh.
Từ Ly Lăng nói cảm ơn. Oanh Nhiên chậm rãi bước đi, tiếp tục dạo phố.
Oanh Nhiên quan sát nét mặt hắn, chẳng nhìn ra hắn có tức giận hay không, bèn chạm vào cánh tay hắn: “Chàng không giận chứ?”
Từ Ly Lăng: “Giận cái gì?”
Oanh Nhiên nũng nịu kéo tay hắn mỉm cười.
Từ Ly Lăng vỗ nhẹ lên đầu nàng.
Nàng đảo mắt nhìn núi Liên Càn sừng sững trong thành, bỗng nhớ tới nữ nhi hồng do hắn chôn trên Xuân Thu Phong trong mơ.
Nàng muốn lấy lại vò rượu nữ nhi hồng, nhưng nhìn một lúc lâu vẫn chẳng biết Xuân Thu Phong ở đâu, chỉ thấy bên cạnh đỉnh núi chính có một khoảng trống rộng lớn.
Nàng thất thần.
Từ Ly Lăng: “Sao vậy?”
Oanh Nhiên: “Sao dãy núi Liên Càn lại bị khuyết một chỗ vậy?”
Từ Ly Lăng: “Chỗ đó vốn có một ngọn núi.”
Oanh Nhiên: “Vậy sao mất tiêu rồi?”
Từ Ly Lăng: “Bảy trăm năm trước đã bị san bằng rồi.”
Oanh Nhiên nhíu mày bực bội: “Ai san bằng?”
Từ Ly Lăng: “Ta.”
Cơn giận lập tức xẹp xuống, nàng “ồ” một tiếng rồi im lặng, sau đó tiếp tục kéo hắn dạo chơi khắp phố phường.
Nàng không hỏi tên ngọn núi đó là gì.
Chỉ nghĩ rằng, không sao cả, nàng đã nhìn ngắm hoa đào, cũng đã thưởng thức vò rượu.
Song vẫn không nhịn được mà nghĩ: Hình như quay về quá khứ, người được mãn nguyện chỉ có mình nàng.
Còn tiếc nuối của Từ Ly Lăng, có ai có thể thật sự bù đắp được không?
*
Sau một vòng dạo chơi, khi hoàng hôn buông xuống, nàng và Từ Ly Lăng tìm một quán nhỏ trong hẻm, gọi ba món mặn và một món canh để ăn cơm.
Oanh Nhiên không biết các món đặc sản của thành Phi Tiêu nên để Từ Ly Lăng gọi. Các món được mang lên nàng chưa thấy bao giờ, nhưng gia vị quá nặng mùi nên không hợp khẩu vị của nàng.
Lúc tính tiền, bà chủ đi ra khen hai người gọi món rất chuẩn, tất cả đều là món ăn truyền thống lâu đời của thành Phi Tiêu, còn hỏi bọn họ ăn có ngon không.
Oanh Nhiên mỉm cười, không dám nói là không hợp khẩu vị. Đây là cửa hàng nhỏ, chủ quán tự nấu ăn, nàng sợ người ta sẽ buồn lòng.
Nàng bèn nói là ngon, đóng gói mang về cho Đại Hoa và Tiểu Hoàng ăn thử.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng không kén chọn, ăn cái gì cũng khen ngon.
Oanh Nhiên ngồi xổm bên cạnh nhìn bọn nó ăn: “Tiếc là bọn mi không ra ngoài chơi cùng bọn ta được, nếu không còn có thể đi dạo trong thành.”
Trong ba ngày bị đuổi ra ngoài, hai bọn nó đã dạo phố chán chê đến mỏi cả chân, vốn dĩ chẳng buồn đi nữa, cho nên mới không ra ngoài.
Nghe Oanh Nhiên nói vậy, bọn nó cũng chẳng thiết tha, chỉ trả lời qua loa vài tiếng rồi vùi đầu ăn tiếp.
Oanh Nhiên dở khóc dở cười, xoa đầu bọn nó: “Hai con lợn con mập mạp này, ăn đi, ăn đi.”
Hai đứa nó cũng không ngẩng đầu lên.
Oanh Nhiên đứng dậy, định về phòng nghỉ ngơi, bỗng phát hiện Từ Ly Lăng còn trong bếp.
Hắn đã ở trong bếp một lúc lâu.
Oanh Nhiên thò đầu vào hỏi: “Chàng làm gì thế?”
Từ Ly Lăng: “Buổi tối nàng chưa ăn được bao nhiêu, ăn chút mì đi rồi ngủ.”
Oanh Nhiên ngửi thấy mùi mì thì chạy tới ôm eo, đứng bên cạnh hắn.
Mì đã cho vào nồi, bát để sẵn gia vị.
Oanh Nhiên nhìn nồi nước sôi sùng sục, những sợi mì trắng quay cuồng, bỗng gọi: “Hoài Chân.”
Từ Ly Lăng: “Hửm?”
Oanh Nhiên đột nhiên muốn hỏi, hắn sống cùng nàng qua những tháng ngày như thế liệu có vui không?
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không hỏi. Thầm nghĩ cuộc sống mà, mở một mắt nhắm một mắt cho qua mới yên ổn.
Nàng nghiêng đầu, tựa vào người hắn.
Từ Ly Lăng đưa một tay ôm vai cô, tay còn lại v**t v* bàn tay nàng đặt trên eo hắn.
Đêm yên tĩnh.
Đợi mì chín, Từ Ly Lăng bưng ra phòng chính giúp nàng.
Oanh Nhiên ngồi xuống ăn một lát, hắn lại lấy một ít thịt bò và cánh gà mua ban ngày ra. Đây đều là món nàng thích, bọn họ mua nhiều để ăn dọc đường.
Oanh Nhiên bật cười khúc khích, ăn hai miếng lại gắp một miếng cho Từ Ly Lăng.
Nhưng lần đầu tiên Oanh Nhiên để ý, hắn không giống Từ Ly Lăng của ngàn năm trước, mặc dù không muốn ăn nhưng nếu nàng ăn, hắn vẫn sẽ muốn nếm thử.
Giờ đây, hắn không có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Chỉ là nếu nàng đút thì hắn sẽ ăn. Nàng muốn ăn, hắn bầu bạn.
Oanh Nhiên nghĩ, nếu nàng gặp Từ Ly Lăng sớm hơn thì liệu hắn có còn hứng thú như ngàn năm trước hay không?
Đáp án là không.
Cho dù có nàng ở đó thì cũng sẽ không.
Nàng không bù đắp nổi những tiếc nuối mà thế gian đã mang lại cho vị Huyền Ẩn Tiên Quân, cho chàng Từ Ly công tử ngàn năm trước.
Ăn xong, Từ Ly Lăng bảo nàng đi dạo cho tiêu cơm, còn hắn thu dọn chén đũa, nấu nước cho nàng tắm rửa.
Oanh Nhiên đi dạo trong sân, bước tới bước lui, cuối cùng lại đứng trước cây mai.
So với lúc sáng, trên cây đã nở thêm vài bông hoa.
Oanh Nhiên sờ eo mình, phát hiện đóa hoa mai nàng cài trên đai lưng lúc sáng đã biến mất, làm rơi ở chỗ nào nàng cũng không biết.
Đóa mai đó không cành, làm rơi cũng là chuyện bình thường.
Oanh Nhiên lẳng lặng đứng nhìn trước cây mai một lát, đợi Từ Ly Lăng gọi nàng đi tắm thì nàng mới trả lời, cầm quần áo vào phòng tắm.
Tắm xong đi ra, Đại Hoa, Tiểu Hoàng và ngựa bay đều đã ngủ.
Đêm đã khuya.
Từ Ly Lăng khoác áo bông cho nàng, ôm nàng lên giường ngủ.
Nàng liếc nhìn người hắn, thấy hoa mai nàng cài trên đai lưng cho hắn lúc sáng cũng đã biến mất. Nàng không nói gì, đợi hắn đi tắm thì nằm ngẩn người trên giường.
Nàng mơ hồ ngửi thấy hương hoa mai thoang thoảng trong phòng.
Dường như là ảo giác, mà dường như là hương thơm bay từ bên ngoài vào cửa sổ.
Oanh Nhiên nhắm mắt lại, dần thiếp đi trong hương mai.
Trong lúc mơ màng, nàng nghe thấy Từ Ly Lăng trở về, lên giường ôm nàng đi ngủ.
Nàng bỗng tủi thân lẩm bẩm: “Hoa mai của ta...”
Giọng nói nàng nhập nhèm buồn ngủ như nói mớ.
Từ Ly Lăng khẽ “hửm?” một tiếng.
Đột nhiên nước mắt chảy ra, nàng nỉ non: “Chàng làm mất hoa mai ta tặng chàng rồi.”
Từ Ly Lăng: “Đó là ta tặng nàng.”
Oanh Nhiên không quan tâm, nàng mặc kệ chính mình cũng làm mất hoa mai, chỉ nhắm mắt rơi lệ, tùy hứng lẩm bẩm: “Hoa mai của ta...”
Chẳng hiểu sao nàng bật khóc, nhưng Từ Ly Lăng lại bật cười thành tiếng như bị đứa trẻ ăn vạ.
Oanh Nhiên nghe thấy hắn đứng dậy, đi xuống giường, chẳng bao lâu sau lại lên giường.
Trong hơi thở nàng có thêm mùi hoa mai.
Từ Ly Lăng: “Vẫn còn đây.”
Oanh Nhiên: “Chàng mới đi hái.”
Từ Ly Lăng: “Nàng mở mắt nhìn xem.”
Oanh Nhiên mở mắt, thấy hắn đã thắp một ngọn nến nhỏ ở đầu giường. Dưới ánh lửa, đóa mai trong tay hắn ánh lên màu trong suốt, song đã hơi héo khô và gấp khúc, chẳng còn tươi non như lúc mới hái.
Quả thật là bông hoa lúc sáng.
Oanh Nhiên ngước nhìn hắn: “Chàng để ở đâu vậy?”
Từ Ly Lăng dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt cho nàng: “Trong ngực.”
Oanh Nhiên mếu máo không nói gì, một lúc sau lại nhắm mắt.
Từ Ly Lăng hỏi nàng: “Hoa mai của ta đâu?”
Oanh Nhiên im lặng. Nàng bất giác thấy ngại ngùng vì mình vô cớ buồn bã, đồng thời cũng thấy chột dạ.
Từ Ly Lăng không tha cho nàng, cúi người nói bên tai nàng: “Nàng làm mất hoa mai của ta rồi.”
Oanh Nhiên nhắm mắt giả vờ ngủ, không trả lời hắn.
Từ Ly Lăng đặt hoa mai lên đầu giường, thổi nến rồi chậm rãi nói: “Thật khiến người ta buồn lòng.”
Oanh Nhiên vùi mặt vào chăn, không biết là do chăn ấm hay vì lý do nào khác mà gương mặt đỏ ửng nóng bừng lên.
Bỗng Từ Ly Lăng bật cười thành tiếng, ôm nàng vào lòng.
Nàng nằm trong lòng hắn, một lúc lâu sau cuối cùng cũng bình tĩnh lại và thiếp đi.
Sáng hôm sau, nàng ngủ đến khi tự tỉnh, lúc này đã gần giờ tỵ.
Từ Ly Lăng đã thu dọn hành lý xong.
Bọn họ không vội vàng rời khỏi thành Phi Tiêu, nhưng vì thời tiết ngày càng lạnh, biên giới phía bắc lại là khu vực toàn băng tuyết, nếu đi sớm thì có thể đến nơi tìm chỗ nghỉ ngơi sớm.
Vì vậy hôm qua đã quyết định sẽ xuất phát vào giờ ngọ hôm nay.
Oanh Nhiên chậm chạp rời giường, thu dọn đồ đạc với Từ Ly Lăng.
Giờ ngọ, bọn họ dùng bữa đơn giản rồi dọn dẹp sạch sẽ phòng ốc và khoảng sân.
Từ Ly Lăng dắt ngựa bay đi về cổng thành phía bắc của Phi Tiêu cùng Oanh Nhiên.
Bên ngoài cổng thành phía bắc người qua kẻ lại đông nghịt nên không tiện phi hành. Từ Ly Lăng để Oanh Nhiên ngồi trên lưng ngựa bay, còn mình dắt ngựa đi.
Oanh Nhiên cố tình không nhắc lại chuyện đêm qua. Sáng nay nàng bỗng thấy tiếc vì chưa kịp nhìn cây mai trong vườn nở rộ, nhưng lại ngại nói Từ Ly Lăng.
Trùng hợp bên ngoài thành lại có một rừng mai.
Có rất nhiều người qua đường dừng chân thưởng thức, còn có nho tu ngâm thơ, nhạc tu đàn hát, vô cùng nhộn nhịp.
Oanh Nhiên cố ý không nhìn.
Ấy vậy mà Từ Ly Lăng còn nhắc nhở nàng: “Chỗ đó có một rừng mai.”
Oanh Nhiên ủ rũ “ừm” một tiếng, thầm nghĩ chắc chắn hắn chẳng thể nói được lời hay ý đẹp gì.
Quả nhiên, Từ Ly Lăng nói: “Nàng làm mất hoa mai của ta rồi.”
Oanh Nhiên không nói gì, trừng mắt nhìn hắn một cái.
Từ Ly Lăng cười lớn, xoay người lên ngựa, ôm nàng phóng đi.
Oanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng cũng cho qua việc này.
Nhưng Từ Ly Lăng lại nói: “Nàng làm mất hoa mai của ta rồi.”
Oanh Nhiên thẹn quá hóa giận, ngoái đầu nhìn lại, muốn bịt miệng hắn: “Đừng nói nữa.”
Quay mặt lại mới thấy hắn đưa ra một bình thủy tinh.
Oanh Nhiên sửng sốt, nhận lấy chiếc bình thủy tinh lớn bằng bàn tay.
Trong bình có màu vàng trong suốt, những cánh hoa mềm mại.
Hương mai thoang thoảng tỏa ra từ trong bình.
Là hoa mai trong sân.
Hắn nói: “Mất rồi thì ta lại hái cho nàng.”
*
Lời tác giả:
Nhạc Triều Thu: Mệnh do ta không do trời, sớm muộn gì ta cũng đánh trời cao! [Phẫn nộ]
Quan Dập: Sư phụ, vậy ngài muốn gia nhập ma đạo sao [Đáng thương], muội phu của ta là thủ lĩnh ma đạo, vậy sau khi ngài gia nhập ma đạo, có phải chúng ta nên bàn lại một chút không [Ngại ngùng] Ta gọi ngài là sư phụ, ngài gọi ta là đại ca [Tốt]
Nhạc Triều Thu: Ta chỉ đùa một chút thôi [Mắt kính] Ngươi vừa bảo bàn lại cái gì cơ?
Tiểu Hoàng: Hắn bảo ngươi xoa bóp chân cho hắn [Ăn dưa]
Đại Hoa: Hắn bảo hắn là cha ngươi [Ăn dưa]
Quan Dập: ? [Mặt hề]