“Năm xưa có Kiếm Thánh ở đây, ta nào dám tự xưng vọng tưởng. Kiếm tiên chẳng qua chỉ là hư danh do người đời gọi. Nếu có chỗ thất lễ, mong sẽ được bỏ qua.”
Giọng nói hùng hồn truyền tới, từng âm tiết đều mang đầy áp lực.
Mặc dù không khiến Oanh Nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng với trình độ của nàng cũng có thể nhận ra tu vi phi phàm của người này.
Oanh Nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một người mặc áo bào màu trắng, không còn trẻ như nàng từng thấy trong mơ, mà khoảng chừng ba mươi tuổi, toát ra phong thái trầm ổn riêng biệt.
Quan Dập r*n r* bò dậy, loạng choạng bước tới gọi sư phụ.
Nhạc Triều Thu giơ tay ngăn y lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Từ Ly Lăng: “Mời tôn phu nhân cùng đồ đệ kém cỏi của ta vào phòng khách tạm tránh gió tuyết, uống một tách trà nóng. Tại hạ có chuyện quan trọng cần trò chuyện với Từ Ly công tử.”
Nghe ra giọng nói hắn ta không có địch ý, Oanh Nhiên định để Từ Ly Lăng ở lại nói chuyện với Nhạc Triều Thu.
Nhưng Từ Ly Lăng vẫn ôm nàng không buông, chậm rãi nói: “Không thấy thành ý.”
Nhạc Triều Thu hơi nhíu mày, giơ tay ném một thứ sang.
Từ Ly Lăng đưa tay đón lấy, đưa đồ cho Oanh Nhiên rồi mới chịu buông nàng ra: “Đi đi.”
Ấy là một lệnh bài làm bằng ngọc lạnh, bên trên chạm khắc hình tuyết bay quanh kiếm, Oanh Nhiên nhìn mãi nhưng không biết đây là thứ gì.
Quan Dập bước tới gọi nàng vào phòng khách, sau khi nhìn thấy thì khẽ kêu lên: “Là lệnh bài khách khanh của Ký Kiếm Phong!”
Oanh Nhiên kinh ngạc, hiểu ra đây chính là tấm vé để bước vào bí cảnh. Ban đầu nàng còn tưởng phải đi học, kết quả dễ dàng vậy đã lấy được rồi sao?
Gương mặt Quan Dập mừng rỡ, vừa cười đùa vừa đi vào phòng khách với Oanh Nhiên, liên tục khen hay.
Oanh Nhiên đi được mấy bước thì ngoái đầu lại nhìn, Nhạc Triều Thu và Từ Ly Lăng vẫn đứng yên tại chỗ.
Một người uy nghi nghiêm nghị, một người ung dung điềm tĩnh.
Nhạc Triều Thu phất tay áo, bàn đá, ghế đá hiện ra từ hư không trên vách núi, ngay bên cạnh chính là vực sâu không đáy.
Gió lớn rít gào.
Nhạc Triều Thu nói: “Mời.”
Sau đó đi về phía vách núi cùng Từ Ly Lăng.
Quan Dập đưa Oanh Nhiên vào phòng khách sưởi ấm, rót trà nóng. Vì vẫn lo cho hai người bên ngoài nên y lại ghé vào cửa nhìn lén.
Oanh Nhiên ngồi bên bàn do dự: “Làm vậy không hay đâu.”
Quan Dập: “Muội không xem à? Muội không xem thì ta không nói cho muội biết bọn họ nói gì.”
Oanh Nhiên cũng ngồi xổm cạnh cửa, nhìn lén cùng y.
Nhưng chỉ có tiếng gió gào thét và hai người ngồi đối diện nhau trên mép vực, chứ chẳng nghe được gì.
Oanh Nhiên hơi thất vọng, định kéo Quan Dập vào phòng sưởi ấm.
Bỗng nhiên, chẳng biết là vô tình hay cố ý, Từ Ly Lăng hơi nghiêng người về phía nàng, ngay sau đó nàng liền nghe rõ tiếng hừ lạnh của Nhạc Triều Thu.
Quan Dập mừng rỡ kéo Oanh Nhiên nghe tiếp, khẽ thì thầm: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi!”
Oanh Nhiên mỉm cười, dựa vào cửa lắng nghe.
Bọn họ đã trò chuyện được một lát.
Nhạc Triều Thu: “Nếu ngàn năm trước nhìn thấy ngươi tới đây, hẳn ta sẽ ôm lòng chính nghĩa, không tiếc mạng sống thề thốt phải trục xuất và chém giết ngươi. Nhưng hiện tại, ta đã bắt đầu hiểu ra...”
Quan Dập kinh ngạc, Oanh Nhiên cũng sửng sốt.
Nhạc Triều Thu: “Ngươi dạy tôn phu nhân thi triển võ học Lục Đạo là để dụ ta và Ngọc Hư Phong ra sao?”
Từ Ly Lăng buồn chán uống trà: “Không.”
Nhạc Triều Thu: “Hửm?”
Quan Dập thì thầm: “Hắn không sợ sư phụ ta hạ độc trong trà à?”
Oanh Nhiên đang căng thẳng thì phải cạn lời liếc nhìn Quan Dập một cái: Sao có thể.
Độc đâu g**t ch*t Từ Ly Lăng được, có hạ cũng uổng công.
Từ Ly Lăng: “Phu nhân ta muốn học.”
Nàng muốn học thì dạy, thế thôi.
Lần này đến lượt Nhạc Triều Thu nghẹn họng.
Sau một lúc im lặng, Nhạc Triều Thu mới nói tiếp: “Ngươi đã lấy được lệnh bài khách khanh, trước khi lớn chuyện bại lộ thân phận thì đưa phu nhân tới biên giới phía bắc trước đi. Nhưng ta có một điều kiện.”
Từ Ly Lăng: “Điều kiện của ngươi có liên quan gì tới ta?”
Nhạc Triều Thu im lặng, lát sau lại nói: “Ta muốn ngươi lấy lại hộp kiếm Sâm La, so kiếm với ta.”
Quan Dập kinh ngạc trợn tròn mắt, hiếm khi im lặng.
Sắc mặt Oanh Nhiên cũng trở nên nghiêm túc.
Tù Ly Lăng: “Ngươi không thắng được.”
Nhạc Triều Thu khoanh tay đứng dậy, ngạo nghễ nói rằng: “Ta muốn Huyền Ẩn Tiên Quân năm xưa lấy lại hộp kiếm Sâm La và so kiếm với ta!”
Giọng hắn ta vang dội và kiên quyết, như thể hô lên nguyện vọng lớn nhất của mình.
Từ Ly Lăng không hề bỡn cợt cho có lệ: “Ngươi không phải đối thủ của ta.”
Quan Dập nhíu mày, không hiểu vì sao Nhạc Triều Thu lại cố chấp như vậy.
Oanh Nhiên nhớ lại Nhạc Triều Thu trẻ tuổi trong mơ, hắn ta đã không màng đồng quy vu tận cùng Từ Ly Lăng, bỗng dưng hiểu hắn ta đôi chút.
Đều là thánh thể tinh khiết, đã sinh Du sao còn sinh Lượng.
Nhạc Triều Thu: “Ta muốn ngươi, không phải ma, mà là Từ Ly Lăng công tử, sư huynh của ta, lấy lại hộp kiếm của ngươi và so kiếm với ta!”
Sắc mặt hắn ta nghiêm nghị, nhưng lại bướng bỉnh như một đứa trẻ không đạt được mục đích thì không từ bỏ.
Từ Ly Lăng ngồi im, đưa mắt nhìn đất trời nơi xa một lúc lâu, cuối cùng nói: “Được.”
Nhạc Triều Thu thở ra một hơi nặng nề, khoanh tay đứng thẳng, gương mặt thoáng hiện lên vẻ rạng rỡ: “Mời!”
Từ Ly Lăng đứng dậy, ung dung hành lễ rồi đi về phía Oanh Nhiên, nắm tay nàng không thấy lạnh, nói: “Về nhà chứ?”
Oanh Nhiên gật đầu, khoác tay Từ Ly Lăng, gật đầu với Nhạc Triều Thu rồi ra ngoài cưỡi ngựa bay rời đi.
Ngựa bay vỗ cánh bay lên. Oanh Nhiên lật chiếc lệnh bài trong tay: “Đến biên giới phía bắc sớm đi, chúng ta có thể chơi ở đó lâu hơn một chút.”
Trong thành Phi Tiêu đâu đâu cũng là tu sĩ, linh khí khắp nơi. Mặc dù ngoài mặt nàng bình tĩnh nhưng vẫn rất lo Từ Ly Lăng sẽ bị bại lộ, không dám đi dạo cùng hắn.
Từ Ly Lăng hiểu ý nàng: “Quay về thu dọn hành lý, rồi ra phố đi dạo, mua vài thứ mang theo.”
Oanh Nhiên mỉm cười rạng rỡ, vui vẻ về nhà cùng hắn.
Sau khi ngựa bay khuất bóng sau tầng mây trắng, Quan Dập đứng trên Ký Kiếm Phong thu hồi tầm mắt.
Y đi về phía Nhạc Triều Thu, khó hiểu: “Sư phụ, vì sao?”
Nhạc Triều Thu ngoái đầu lại nhìn y.
Quan Dập: “Vì sao ngài lại nói ngài bắt đầu hiểu hắn?”
Đó chính là Thánh Ma đã tàn sát vô số người trong huyền đạo! Nhạc Triều Thu thân là người đứng đầu huyền đạo ở hạ giới mà lại... Hiểu Thánh Ma?
Nhạc Triều Thu im lặng rất lâu, thở dài: “Ba trăm năm... Ta đã đối đầu với Thánh Ma gần ba trăm năm. Trước kia, ta và hắn đều là thánh thể tinh khiết. Mặc dù sinh cách nhau trăm năm, lúc ta thành danh thì hắn đã sớm thành ma, nhưng cùng bái nhập sư môn tiên đạo, ta không khỏi ngược dòng quá khứ tự so sánh mình với hắn.”
“Vì vậy ta căm hận Thánh Ma đến tận xương tủy. Trong một trận chiến ở hang Bách Tràng, tất cả đồng môn của ta đều chết, một mình ta hy sinh căn cốt bò ra ngoài, ta càng căm hận Thánh Ma thấu trời.”
“Vì hận, ta bắt đầu tự hỏi vì sao hắn thành Thánh Ma, vì sao năm đó sư phụ thu nhận ta và dạy ta tu luyện Quân Nguyên Bách Đoan do hắn viết. Sư phụ nói, kiếm quyết này thích hợp làm nền tảng kiếm tâm cho mọi kiếm tu. Nhưng ta nghĩ, người tu đạo đều biết bí tịch là tinh hoa tư tưởng của tông sư, nếu Thánh Ma đã đi vào tà đạo thì ắt kiếm quyết này cũng sẽ tổn hại đạo tâm của ta.”
“Vì hận, ta bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu Quân Nguyên Bách Đoan, muốn tìm cách phá giải con đường kiếm quyết của hắn, mong sau này có thể vung kiếm chém chết hắn trên chiến trường!”
“Vì hận, ta bắt đầu muốn hiểu hắn, tìm kiếm quá khứ của hắn, hiểu tất thảy về hắn. Bởi lẽ biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Nhưng chính vì hiểu, ngược lại ta bắt đầu hoài nghi những gì Thiên Tiêu dạy dỗ ta, bắt đầu hiểu cho hắn...”
“Ban đầu cuộc chiến huyền ma xảy ra là vì Thiên Tiêu hạ lệnh bao vây tiêu diệt Thánh Ma. Nhưng khi cuộc chiến kéo dài năm trăm năm kết thúc, trời đất mất liên thông, hạ giới thương vong vô số, những tiên nhân Diệu Cảnh, Quỳnh Vũ, Thiên Tiêu lại ở ẩn không xuất hiện, chỉ để mặc hạ giới tiếp tục chém giết cùng ma đạo.”
“Kể từ khi ta đánh mất căn cốt tinh khiết, thái độ của Thiên Tiêu, Diệu Cảnh, Quỳnh Vũ đối tới ta và hạ giới đã khiến ta...”
Nhạc Triều Thu nghiến răng im lặng, rồi nói: “Khiến ta bắt đầu hiểu hắn.”
Quan Dập lẩm bẩm: “Sư phụ...”
Nhạc Triều Thu như đang trút nỗi bất bình trong lòng, ngẩng đầu gào thét với trời: “Thất vọng thay!”
Quan Dập cũng nhìn trời, cảm xúc ngổn ngang.
Vòm trời cao xanh không với tới.
Mà thần tiên bên trên vòm trời ấy lại càng cao cao tại thượng.
“Còn về chuyện giao đấu với hắn.”
Nhạc Triều Thu nói: “Được giao đấu một trận với Huyền Ẩn Tiên Quân trong truyền thuyết là ước nguyện cả đời của ta.”
Sau khi đã hiểu ra tất thảy, Từ Ly Lăng đã chẳng còn là kẻ địch mà hắn ta căm hận nhất đời này.
Mà là người tri kỉ hắn ta chưa từng thổ lộ tình cảm.
Hắn ta nghĩ, trên đời này, chỉ có người từng cùng sở hữu căn cốt tinh khiết, rồi cùng bị tiên đạo ruồng bỏ như mình, mới có thể thật sự đồng cảm với Từ Ly Lăng.
Nghe nói sau khi Từ Ly Lăng thật sự thành ma đã không còn dùng kiếm.
Hộp kiếm Sâm La cũng đã phủ đầy bụi từ lâu.
Không rõ bị ai giấu vào bí cảnh tiên đạo từ bao giờ.
Hắn ta muốn Từ Ly Lăng cầm lại Lục Đạo Kiếm.
Sâm la lục đạo, thiên địa đạo đồng.
Kẻ cầm kiếm không cần nhiều lời.
Chỉ dùng kiếm tỏ chí, dùng kiếm sáng tâm.
*
Trên đường lớn Phi Tiêu, đưa mắt nhìn quanh.
Hai bên đường là lầu cao, cung điện bằng ngọc, vách tường trắng họa hình mây, mái cong trụ thú. Các dãy gác nối liền, lơ lửng giữa không trung. Trên mái có đệ tử Ất Huyền Đạo Nhất mặc pháp bào màu xanh, hông giắt kiếm đi tuần tra.
Quả thật trông tựa như tiên cảnh thiên binh.
Trên phố kẻ đến người đi, tất cả đều là tu sĩ.
Mặc dù Phi Tiêu có quy định không được tùy tiện phi hành, nhưng phần lớn hoặc là pháp bào tung bay, chân không dính bụi, như tiên giáng trần, hoặc là đeo kiếm, mang pháp khí, quần áo bám bụi, như khách giang hồ.
Tu vi cao thấp khác nhau, nhưng hầu hết đều bất phàm.
Thật sự rất náo nhiệt hưng thịnh, hào khí dâng tràn.
Đáng tiếc.
Oanh Nhiên đi dạo một vòng với Từ Ly Lăng xong thì nhỏ giọng thì thầm: “Thành Phi Tiêu lớn như vậy mà chẳng có thứ gì để chúng ta mua.”
Ngoại trừ linh vật thì hàng hóa trong thành đều đến từ bốn phương tám hướng, hòa nhập đặc điểm khắp nơi.
Song cũng chính là hòa nhập quá nhiều đặc điểm nên không có nét riêng.
Từ Ly Lăng: “Quanh năm có vô số tu sĩ các nơi lui tới thành, hàng hóa trong các cửa hàng thường được cân nhắc sao cho hợp với số đông. Hòa nhập thì mới vừa lòng đại chúng. Tu sĩ huyền đạo thường tịch cốc, còn những kẻ không tịch cốc hoặc là bị thương, hoặc là tu vi chưa đủ... Vì vậy không quá chú trọng vào việc ăn uống.”
Oanh Nhiên hiểu ra, không khỏi tiếc nuối.
Nàng kéo Từ Ly Lăng đi dạo thêm một vòng rồi rẽ vào hẻm nhỏ. Từ Ly Lăng dẫn nàng đi mua vài cái bánh nướng.
Oanh Nhiên cắn một miếng.
Bánh nướng trông có vẻ không đặc biệt, nhưng ăn vào miệng lại mằn mặn, giòn tan khá lạ.
Hai mắt Oanh Nhiên sáng lên, mặc dù không hợp khẩu vị của nàng nhưng cũng rất đặc biệt.
Từ Ly Lăng nhận ra nàng không thích ăn lắm nên chỉ mua một túi nhỏ. Hai người băng qua con hẻm, thỉnh thoảng lại mua vài món ở quán nhỏ lâu đời: “Mặc dù không đặc điểm riêng, nhưng mô hình buôn bán nhỏ lẻ đa phần được điều hành bởi dân bản địa. Bọn họ không để tâm nghiên cứu khẩu vị của nơi khác nên hầu hết vẫn giữ được màu sắc cũ.”