Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 113

Bọn Đại Hoa đã ra ngoài rồi.

 

Oanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó trừng mắt nhìn Từ Ly Lăng. Nàng muốn đá hắn nhưng đá không tới, bèn cắn vào vai hắn.

 

Từ Ly Lăng vỗ lưng nàng, thong dong nói: “Cắn mạnh lên, cắn đứt thịt thì ta sẽ nghe lời nàng. Nàng bảo dừng thì ta dừng.”

 

Nhưng sao Oanh Nhiên có thể cắt đứt thịt hắn được, nàng chỉ để lại một dấu răng rồi ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn hắn.

 

Hắn nhân cơ hội cắn vào mạch máu trên cổ nàng, lúc nặng lúc nhẹ, tưởng chừng như có thể cắn chết nàng bất cứ lúc nào, nhưng thực chất không gây ra thương tích.

 

Oanh Nhiên sợ ngã nên ôm chặt hắn không buông. Nàng kéo tay định bảo hắn ngẩng đầu, nhưng cơ thể đột nhiên trượt xuống làm nàng vội vàng bám lấy hắn, ra hiệu cho hắn tháo dây buộc tóc ra.

 

Từ Ly Lăng khó hiểu: “Để vậy không tốt sao?”

 

Gương mặt nhỏ của Oanh Nhiên nhăn nhó.

 

Từ Ly Lăng: “Ta thấy tốt lắm mà.”

 

Thấy hắn không định tháo, Oanh Nhiên sốt ruột muốn lên tiếng. Hai người lăn lộn đùa giỡn một hồi, dây dưa từ bệ cửa cho đến trên giường, rồi cuối cùng hắn cũng tháo ra.

 

Nàng hé miệng th* d*c nhưng lại bị hắn lấp kín.

 

Trời đã tối, trong phòng đen như mực.

 

Từ Ly Lăng bảo nàng lấy pháp trượng ra.

 

Oanh Nhiên không muốn. Bỗng nhiên nàng nhớ tới lúc trong mơ, nàng mới biết Mắt Thần Ánh Dương trên pháp trượng là mắt của hắn, là vật có thể giết hắn, lòng bỗng nhộn nhạo đủ loại cảm xúc.

 

Nhân lúc nàng thoáng thất thần, pháp trượng bị hắn đoạt lấy. Tháo vải linh, ngay lập tức gian phòng sáng như ban ngày.

 

Oanh Nhiên bất lực nhìn về phía pháp trượng. Bình thường không để ý, bây giờ mới phát hiện con mắt trên pháp trượng đang nhìn nàng.

 

Nàng cảm thấy kỳ lạ, vươn tay đẩy pháp trượng xoay đi.

 

Từ Ly Lăng hỏi: “Đẩy nó làm gì?”

 

Oanh Nhiên: “Nó cứ nhìn ta.”

 

Từ Ly Lăng bật cười thành tiếng.

 

Oanh Nhiên không hiểu hắn cười cái gì. Thoáng liếc sang, nàng bất ngờ nhìn thấy pháp trượng tự xoay lại, con mắt kia vẫn đang nhìn nàng.

 

Nàng cứ tưởng mình chưa xoay được nên lại đẩy hai cái. Song cho dù có xoay pháp trượng thế nào thì con mắt đó vẫn nhìn chằm chằm nàng.

 

Tâm trạng Oanh Nhiên phức tạp, lúc này mới hiểu Từ Ly Lăng đang cười nàng làm chuyện vô ích.

 

Nàng hỏi: “Làm sao để nó không nhìn ta nữa?”

 

Từ Ly Lăng: “Không thể.”

 

Nó sẽ luôn nhìn nàng, chỉ nhìn nàng.

 

Oanh Nhiên bất lực mặc kệ nó, vì cũng chẳng còn tâm trí mà quan tâm. Chẳng mấy chốc nàng lại đắm chìm trong làn sóng dập dìu.

 

...

 

Chẳng biết được nghỉ lúc nào, Oanh Nhiên mệt đến mức không buồn mở mắt. Nàng để Từ Ly Lăng lau người cho mình, sau đó chui vào lòng hắn cùng nghỉ ngơi.

 

Hắn cất pháp trượng, dùng vải linh phủ lại, sau đó ôm nàng, vỗ lưng bờ lưng dỗ nàng ngủ.

 

*

 

Đến chiều tối ngày cuối cùng Oanh Nhiên nghỉ ở nhà, Đại Hoa, Tiểu Hoàng và ngựa bay mới quay về.

 

Ngựa bay tinh thần phấn chấn, ra ngoài được thỏa sức phi nước đại nên nó thích thú hơn ở nhà nhiều.

 

Còn Đại Hoa và Tiểu Hoàng rất mệt mỏi, vừa về nhà liền ngã sụp xuống sân.

 

Lúc đó Oanh Nhiên đang ăn cơm tối cùng Từ Ly Lăng. Nàng nghe thấy tiếng động nên đi ra, mềm lòng gọi Đại Hoa và Tiểu Hoàng vào nhà, “Bên ngoài lạnh lắm.”

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng mong chờ định vào nhà thì phát hiện Từ Ly Lăng đang đứng sau lưng Oanh Nhiên nhìn bọn nó, bỗng nhớ lại buổi trưa hai ngày trước...

 

Bọn nó chơi đủ rồi nên muốn ở nhà nghỉ ngơi, vì thế Đại Hoa đã giả vờ đáng thương lừa Oanh Nhiên.

 

Trong lúc bọn nó đắc ý nằm cùng ngựa bay, Từ Ly Lăng đột nhiên đến đưa cơm cho bọn nó, bảo bọn nó ăn trưa xong thì cút, hai ngày sau hẵng về.

 

Hai bọn nó lập tức giật mình bò dậy, vội vã hốc hết cơm rồi dẫn ngựa bay chạy biến.

 

Hai bọn nó biết rõ:

 

Nếu làm nũng với Oanh Nhiên thì Oanh Nhiên sẽ mềm lòng.

 

Nhưng nếu làm nũng với Từ Ly Lăng thì chỉ có nước diện kiến tổ tiên.

 

Hiện tại bọn nó vẫn chưa muốn gặp tổ tiên cho lắm. Vì vậy giờ phút này, bọn nó lại co ro nằm xuống.

 

Đại Hoa giả vờ thoải mái, mạnh miệng: “Thôi khỏi, tôi không muốn vào nhà, nóng quá.”

 

Tiểu Hoàng vẫy đuôi nịnh nọt, hiếm lắm mới thấy cất tiếng người: “Ta thích ngủ bên ngoài.”

 

Oanh Nhiên cạn lời, biết bọn nó sợ Từ Ly Lăng nên đành mặc kệ.

 

Lúc ngồi vào bàn ăn tiếp, nàng giẫm nhẹ vào chân Từ Ly Lăng một cái: “Chàng bắt nạt bọn nó.”

 

Từ Ly Lăng thản nhiên: “Nàng bắt nạt ta.”

 

Oanh Nhiên lại giẫm hắn một cái rồi hừ nhẹ.

 

Trong hai ngày ba đứa nhỏ không ở nhà, thiếu gì lúc hắn bắt nạt nàng.

 

Hắn ăn xong trước.

 

Oanh Nhiên: “Đi cho bọn nó ăn đi, hai ngày nay bọn nó ở bên ngoài chẳng biết có ăn no không.”

 

Từ Ly Lăng nhàn nhạt nói: “Nàng cũng không hỏi ta có ăn no không.”

 

Oanh Nhiên lấy làm lạ: “Chàng ăn chưa no thì ăn thêm đi, sao còn làm nũng thế này.”

 

Từ Ly Lăng không nói gì.

 

Oanh Nhiên đột nhiên hiểu ra không phải hắn làm nũng. Hai tai nóng bừng, nàng mắng hắn “cầm thú”, làm nhiều ngày vậy rồi vẫn chưa no, rồi tức giận nói: “Đi, cho bọn nó ăn cơm đi.”

 

Từ Ly Lăng chậm chạp đứng dậy hành lễ: “Vâng, kẻ hèn đi ngay, tiểu thư cứ từ từ dùng bữa.”

 

Trông dáng vẻ hắn ngoan ngoãn vô cùng, cứ như thể ngày nào nàng cũng sai bảo, bắt nạt hắn vậy.

 

Oanh Nhiên dở khóc dở cười, đợi hắn trở về thì lại vui đùa ầm ĩ một phen. Cho tới khi hắn thu dọn chén đũa vào bếp thì nàng mới yên tĩnh lại.

 

Nàng ngồi trong nhà chính một lát rồi chạy vào phòng bếp.

 

Hắn đã đeo dây cột tóc mới. Oanh Nhiên đưa tay kéo lấy đuôi dây rũ sau lưng hắn, nhớ lại hai ngày trước hắn đã dùng sợi dây này bịt miệng nàng rồi chơi trò phóng túng, thế là giật nhẹ tóc hắn như trẻ con.

 

Từ Ly Lăng: “Đừng nghịch.”

 

Hắn đang nấu nước rửa chén, sợ nàng bị bỏng.

 

Oanh Nhiên không đùa nghịch nữa, mỉm cười dựa vào người hắn.

 

Những ngày nghỉ ngơi vẫn luôn ngắn ngủi như thế, chớp mắt nàng đã phải đi học lại.

 

Sáng sớm, trời còn chưa sáng đã phải dậy.

 

Oanh Nhiên lười biếng suốt ba ngày nên hôm nay vẫn chưa quen. Nàng nằm lỳ bắt Từ Ly Lăng ôm mình dậy, mặc xiêm y giúp, sau đó mới xuống giường, lê thê đi súc miệng, quay đầu lại đòi Từ Ly Lăng lau mặt cho mình.

 

Trông cứ như tiểu thư nhà giàu, bất cứ động tác nào cũng cần người hầu hạ.

 

Ra nhà chính chuẩn bị lên đường, gió lạnh thổi qua làm nàng tỉnh táo hơn. Oanh Nhiên vùi mặt vào cổ áo choàng.

 

Từ Ly Lăng cầm khăn nhung tới, cẩn thận quấn quanh cổ nàng.

 

Oanh Nhiên ngoan ngoãn đứng yên, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào hắn.

 

Hắn cụp mắt, sắc mặt nghiêm túc, đầu ngón tay thon dài ấm áp khẽ lướt qua cổ nàng khi choàng khăn nhưng. Chẳng hiểu sao nàng bỗng bật cười.

 

Từ Ly Lăng choàng khăn nhưng cho nàng xong thì vỗ nhẹ vào hai má phúng phính của nàng, dắt ngựa bay tới, đỡ nàng lên lưng ngựa.

 

Lúc xoay người lên ngựa, Oanh Nhiên thoáng nhìn thấy có một cành mai đã chớm nở trong sân, những cánh hoa vàng e ấp rung rinh trong làn sương sớm.

 

Oanh Nhiên vui vẻ kêu lên một tiếng, bảo Từ Ly Lăng nhìn xem.

 

Từ Ly Lăng nhìn lại, đưa tay hái cho nàng.

 

Oanh Nhiên ngăn hắn lại: “Đừng hái, cứ để nó nở đi.”

 

Từ Ly Lăng: “Không hái thì cũng sẽ tàn.”

 

Nhưng hắn vẫn không hái, chỉ ngắt từng bông hoa đã nở rồi đặt vào tay nàng.

 

Thơm thật.

 

Oanh Nhiên đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, đợi Từ Ly Lăng lên ngựa thì dựa vào lòng hắn, thỉnh thoảng lại giơ hoa lên cho hắn ngửi, sau đó thử cài lên áo mình.

 

Nhưng đóa hoa quá mềm yếu, lại không có cành nên khó cài.

 

Oanh Nhiên mày mò mãi đến sơn môn Ất Huyền Đạo Nhất, cuối cùng cũng cài nó vào thắt lưng được.

 

Xuống ngựa bay, Từ Ly Lăng cởi khăn nhung giúp nàng. Nàng đứng chọn từng bông hoa rồi cài lên đai lưng hắn. Sau khi tháo khăn nhung xong, một nửa số hoa đã được cài lên thắt lưng hắn.

 

Oanh Nhiên mỉm cười, giở giọng ra lệnh: “Không được làm rớt.”

 

Từ Ly Lăng phối hợp trả lời: “Vâng, kính tuân thánh dụ của Tiểu Tần cô nương.”

 

Oanh Nhiên bật cười thành tiếng, cười xong lại không nỡ rời xa hắn, không muốn đi học.

 

Quả nhiên nghỉ phép một lần là sẽ lười biếng.

 

Nàng không đi, Từ Ly Lăng cũng ở lại sơn môn cùng nàng.

 

Oanh Nhiên cũng không bảo hắn về nhà, cứ đứng đó ôm ấp hồi lâu, mãi đến khi nhìn thấy Quan Dập chạy tới thì mới nói: “Chàng về nhà đi.”

 

Từ Ly Lăng không đáp, cũng chẳng vội vàng rời đi.

 

Bình thường hắn đều nhìn theo nàng được Quan Dập đón rồi mới quay về, vì vậy Oanh Nhiên không thấy lạ khi lần này hắn dừng lại.

 

Nàng quay đầu chào hỏi Quan Dập, nhưng khi Quan Dập tới gần, nàng phát hiện gương mặt y hoảng hốt, liên tục vẫy tay.

 

Oanh Nhiên: “Huynh sao thế?”

 

Quan Dập chạy tới, quần áo hỗn loạn cứ như vừa chui từ đâu ra, hít thở chưa đều đã nói: “Đi mau!”

 

Oanh Nhiên rùng mình, chẳng thèm hỏi lí do đã vội kéo Từ Ly Lăng rời đi. Nàng nghi ngờ Ất Huyền Đạo Nhất muốn ra tay với Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng vẫn thản nhiên bất động, ngược lại còn vỗ nhẹ lên mu bàn tay Oanh Nhiên để trấn an.

 

Hắn đưa mắt nhìn ra xa, sắc mặt bình tĩnh.

 

Oanh Nhiên nhìn theo hắn, thấy hai đệ tử mặc pháp bào trắng tuyệt, đeo tiên bội, tỏa ra khí thế bất phàm ngự kiếm tới.

 

Bọn họ hạ xuống cách Từ Ly Lăng nửa trượng, cung kính hành lễ: “Tôn giá xin dừng bước, sư tôn ta Thu Phong Thiết Ngọc Di Quang Kiếm cho mời.”

 

Từ Ly Lăng không hề kinh ngạc: “Dẫn đường.”

 

Oanh Nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thấy vẻ mặt Quan Dập ủ rũ, nàng đoán “Thu Phong Thiết Ngọc Di Quang Kiếm” khả năng cao là sư phụ y Nhạc Triều Thu.

 

Nếu đã cho mời thì hẳn là chưa định ra tay.

 

Từ Ly Lăng đỡ Oanh Nhiên lên ngựa bay.

 

Hai tu sĩ lên kiếm, nghiêng mắt liếc nhìn Quan Dập: “Tiểu sư đệ, sư phụ bảo ngươi quét dọn ao sau, chưa quét xong không được ra ngoài, sao ngươi lại chạy ra đây?”

 

Quan Dập ngổn ngang cảm xúc, giảo hoạt xua tay: “Ta sẽ tự giải thích với sư phụ.”

 

Hai tu sĩ biết y muốn đi gặp sư phụ cùng Oanh Nhiên nên chỉ hừ cười một tiếng, không vạch trần, ngự kiếm bay lên.

 

Ngựa bay cũng cất bước. Oanh Nhiên sợ lạnh nên co người trong lòng Từ Ly Lăng, dùng áo choàng chắn gió. Nhưng nàng phát hiện có hai tu sĩ dẫn đường, quanh họ như có kết giới, hoàn toàn không cảm thấy lạnh.

 

Lúc Quan Dập dẫn đường không như thế, xem ra công phu Quan Dập vẫn chưa đến đâu.

 

Oanh Nhiên liếc mắt nhìn Quan Dập một cái, suy nghĩ lung tung để bớt căng thẳng.

 

Băng qua vài ngọn núi, bọn họ đến một đỉnh núi biệt lập ngỡ như ẩn thế, không nối liền cùng đỉnh núi chính.

 

Trên núi tuyết trắng rơi quanh năm không tan, nhưng không lạnh như đỉnh núi chính.

 

Hai đệ tử đáp xuống đất, đứng trước một tấm bia đá hành lễ vào bên ngoài: “Sư phụ, đã mời người đến.”

 

Sau đó bọn họ hành lễ với Từ Ly Lăng, mời hắn và Oanh Nhiên đi vào rồi đồng thời lui xuống.

 

Lúc đi không gọi Quan Dập đi cùng, vì vậy Quan Dập cũng ở lại, đi vào cùng Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng.

 

Khi đi ngang tấm bia, Oanh Nhiên nhìn thấy ba chữ “Ký Kiếm Phong” như rồng bay phượng múa được khắc bằng kiếm.

 

Vào trong, gió tuyết lập tức thổi tới lạnh thấu xương.

 

Từ Ly Lăng ôm lấy nàng: “Đao sương tuyết kiếm không phải lễ đãi khách.”

 

Hắn vừa dứt lời, chuỗi ngọc trên cổ tay đã trượt ra khỏi tay áo. Đạo châu hơi run lên, ngay lập tức gió tuyết dừng lại.

 

Xung quanh yên tĩnh chẳng có tiếng trả lời.

 

Cả người Quan Dập căng cứng.

 

Oanh Nhiên ngơ ngác nhìn xung quanh, tò mò không biết bộ dáng hiện tại của Nhạc Triều Thu trông ra sao.

 

Đi tới đài kiếm phủ đầy tuyết, nàng chưa kịp nhận ra bất thường thì Từ Ly Lăng đã dùng một tay kéo nàng vào lòng, xoay người phất tay áo.

 

Oanh Nhiên vùi mặt trong ngực Từ Ly Lăng, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe Quan Dập kêu gào văng ra xa.

 

Nàng giật mình ngẩng đầu, thấy Quan Dập bị đánh bay vào rừng, làm gãy hàng loạt cây, y r*n r* đau đớn trong bụi mù.

 

Quay lại, thấy hai ngón tay Từ Ly Lăng kẹp một thanh kiếm đang xuống, tay áo tung bay, đạo châu hất lên.

 

Lưỡi kiếm sáng lóa như bạc, phản chiếu ánh mặt trời trên tuyết.

 

Mũi kiếm chớp động, ánh sáng chói lòa làm Oanh Nhiên phải vùi mặt vào lòng Từ Ly Lăng.

 

Một người tay nắm chuôi kiếm, vạt áo bay phấp phới, bước trên không lao xuống.

 

Từ Ly Lăng xoay nhẹ hai ngón tay, người kia lập tức định thu kiếm. Nhưng Từ Ly Lăng đã lật cổ tay, tay áo cuốn lấy thanh kiếm, thân hình xoay chuyển vung nhẹ.

 

Thanh kiếm và người kia đều bị hất văng ra xa, lộn vòng trên không rồi mới loạng choạng đáp đất.

 

Từ Ly Lăng chậm rãi vỗ lưng Oanh Nhiên, trấn an nàng đừng căng thẳng, rồi thong thả nói: “Lễ đãi khách của Tọa Tuyết Kiếm Tiên thật giống thanh kiếm này... Không được.”

Bình Luận (0)
Comment