Oanh Nhiên muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn răng quyết định: Liều mình bồi quân tử.
Lúc ở thành Lâm Quan, nàng đã từ chối hắn vào thời khắc then chốt một lần, không thể lặp lại lần thứ hai.
Oanh nhiên hít sâu một thời, nhắm mắt tranh thủ nghỉ ngơi.
Có lẽ vì Từ Ly Lăng xoa bóp rất thoải mái, cũng có lẽ là vì thần hồn quá đỗi mỏi mệt, trong lúc vô thức thả lỏng, nàng đã thiếp đi.
Khi tỉnh lại thì bên ngoài rèm giường đã ẩn hiện ánh sáng xanh trắng.
Trong căn phòng mờ tối, Từ Ly Lăng nằm ngủ bên cạnh, khoác tay nhẹ ôm eo nàng.
Ổ chăn ấm áp, dễ chịu.
Mặc dù không biết đã ngủ bao lâu, nhưng dường như bây giờ trời đã sắp sáng.
Thế là nàng đã ngủ một đêm như vậy.
Oanh Nhiên liếc nhìn Từ Ly Lăng đang khép hờ hai mắt, vô cùng chột dạ.
Bỗng nghe Từ Ly Lăng hỏi: “Sao tỉnh rồi?”
Hắn vẫn nhắm hai mắt, giọng nói trầm khàn chậm rãi.
Oanh Nhiên: “Sao chàng không gọi ta dậy?”
Từ Ly Lăng vỗ lưng nàng hai cái: “Nếu mệt thật thì cứ ngủ. Ngủ thêm một lát?”
Oanh Nhiên cảm thấy ấm lòng, nàng ôm chặt lấy Từ Ly Lăng, dựa vào người hắn ngủ tiếp.
Lúc tỉnh lại lần nữa là bị đánh thức.
Nàng mơ màng đẩy hắn ra, còn hoảng hốt tưởng mình đang mơ: “Hoài Chân... Để ta nghỉ ngơi một chút đi...”
Từ Ly Lăng vẫn không dừng lại.
Oanh Nhiên vừa nũng nịu vừa tức giận gọi: “Hoài Chân!”
Mở mắt ra, thấy rèm giường đơn sơ, Từ Ly Lăng mặc áo ngủ vải thô xõa tóc dài, nàng mới bất giác nhớ ra mình đã quay lại thế giới hiện thực.
Trời đã sáng hẳn.
Ánh sáng chiếu vào phòng phủ đầy làn sương nóng ấm, những hạt bụi li ti xoay tròn.
Oanh Nhiên không đẩy hắn nữa.
Nhưng Từ Ly Lăng lại dừng lại. hắn l**m môi, dùng ngón tay v**t v* khóe miệng nàng, sau đó ôm nàng, kéo lại q**n l*t và chỉnh lại áo ngủ cho nàng: “Muốn ngủ tiếp thì ngủ đi.”
Oanh Nhiên “ừm” một tiếng, bỗng dưng hoảng sợ nghĩ: May mà trong mơ nàng cũng gọi hắn là Hoài Chân.
Nếu Từ Ly Lăng trong mơ nhất thời nổi hứng bắt nàng gọi hắn bằng một kiểu xưng hô lạ đời nào đó thì chắc bây giờ nàng tiêu đời rồi.
Từ Ly Lăng vỗ về ôm nàng ngủ tiếp.
Đến buổi trưa, Đại Hoa và Tiểu Hoàng dẫn ngựa bay về nhà.
Nàng nghe thấy tiếng động thì tỉnh dậy, Từ Ly Lăng đã không còn ở trong phòng.
Oanh Nhiên mặc váy áo do Từ Ly Lăng chuẩn bị cho mình, khoác áo bông, sau đó vén rèm nhìn ra ngoài.
Cửa sổ làm bằng thủy tinh, nàng có thể thấy rõ cảnh vật bên ngoài.
Từ Ly Lăng đang bận rộn trong phòng bếp.
Đại Hoa, Tiểu Hoàng và ngựa bay đang nằm bẹp trong sân.
Oanh Nhiên mở cửa sổ, cơn gió lạnh lẽo lập tức ập tới làm nàng co rúm người.
Nàng âm thầm vẫy tay, ra hiệu cho Đại Hoa lại gần.
Đại Hoa nhảy lên bệ cửa sổ: “Sao vậy?”
Oanh Nhiên khẽ nói: “Mi dẫn Tiểu Hoàng và ngựa bay ra ngoài chơi thêm một vòng đi, trưa mai rồi về.”
Đại Hoa khó hiểu: “Vì sao?”
Oanh Nhiên ấp úng không trả lời được.
Hôm qua sau khi nhiệm vụ kết thúc, Đại Hoa đã chơi cả buổi chán chê với Tiểu Hoàng và Đại Bạch. Chơi mệt rồi, nó muốn hôm nay nghỉ ngơi, vì vậy giả vờ tội nghiệp: “Bên ngoài lạnh lắm, hôm qua bọn tôi lạnh run bần bật luôn.”
Quả thật trời đã trở lạnh.
Oanh Nhiên nhìn thấy chỗ râm trong góc sân còn chưa tan sương, không nỡ bèn thở dài: “Thôi... Bọn mi ở nhà đi.”
Đại Hoa “ừm ừm” hai tiếng rồi đắc ý vểnh đuôi, chạy lại chen chúc cùng Tiểu Hoàng và ngựa bay để lấy hơi ấm.
Oanh Nhiên ra bếp tìm Từ Ly Lăng, ôm hắn từ phía sau: “Chúng ta ra ngoài đi?”
Từ Ly Lăng: “Đi đâu?”
Gò má Oanh Nhiên nóng lên, ngập ngừng nói: “Đi khách đ**m, thuê một gian phòng.”
Từ Ly Lăng im lặng một lát rồi nói: “Phòng Càn ở Phi Vân Lâu của thành Phi Tiêu, ngàn năm trước đã có giá ba ngàn linh thạch một đêm. Có lẽ bây giờ vẫn vậy.”
Oanh Nhiên kinh ngạc tròn mắt, rồi chớp chớp mắt: “Chúng ta tới khách đ**m nào nhỏ thôi.”
Từ Ly Lăng thản nhiên nói: “Vậy ta không đi.”
Trông đến mà khinh thường.
Oanh Nhiên hừ một tiếng, nói hắn không đi thì thôi.
Ba ngàn linh thạch. Toàn bộ gia sản của bọn họ cũng chỉ được như vậy. Mà đó còn là nhờ Ân nương tử tặng một giỏ linh thạch.
Nàng bĩu môi rời khỏi bếp, nhưng còn chưa trở lại gian nhà chính thì đã dừng bước, đi vòng lại bên cạnh Từ Ly Lăng, lắc lư cánh tay hắn.
Từ Ly Lăng: “Sao vậy?”
Oanh Nhiên: “Ba ngàn thì ba ngàn, đi không?”
Từ Ly Lăng thong thả nói: “Ăn cơm xong rồi tính.”
Trông hắn có vẻ chẳng mấy hứng thú, Oanh Nhiên bèn gật đầu đồng ý rồi nấu cơm cùng hắn. Hắn nói trong bếp nhiều khói dầu, bảo nàng ra phòng chính nghỉ ngơi. Oanh Nhiên đành trở về gian nhà chính.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, nàng lại lấy dụng cụ thêu ra để thêu dây buộc tóc trúc xanh mới cho Từ Ly Lăng.
Dải dây buộc tóc này nàng bắt đầu thêu ở Lâm Quan, kể từ khi phát hiện hắn không dùng cái mới mà vẫn dùng dải có họa tiết trúc xanh cũ mà nàng tặng.
Đến nay nàng đã thêu được một thời gian, chỉ còn chút nữa là hoàn thành.
Khi Từ Ly Lăng bưng đồ ăn lên bàn, gọi nàng ăn cơm, nàng đang thêu đoạn cuối cùng: “Chàng đợi một chút.”
Từ Ly Lăng không giục nàng, đi lấy lò than đặt trong phòng chính để sưởi ấm, lại vào bếp múc cơm để trên lò giữ nóng cho nàng.
Sau khi thêu dải dây buộc tóc xong, nàng vui vẻ so sánh với mái tóc của Từ Ly Lăng, muốn cột cho hắn.
Từ Ly Lăng đè tay nàng xuống, cất dây cột tóc và dụng cụ thêu vào phòng: “Ăn cơm trước đã.”
Oanh Nhiên lập tức ngồi xuống, đợi Từ Ly Lăng quay lại thì ăn cùng hắn.
Vừa nói vừa cười, chỉ một lát sau đã ăn cơm xong. Từ Ly Lăng thu dọn chén đũa đi rửa, nàng súc miệng rồi chạy vào bếp tìm hắn: “Có đi khách đ**m không?”
Từ Ly Lăng lắc đầu.
Rõ ràng là vì hắn nên Oanh Nhiên mới đề nghị, vậy mà hắn lại từ chối, làm nàng cảm thấy áy náy.
Nàng vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau: “Không đi thật à? Nhưng ta chỉ nghỉ ở nhà ba ngày thôi đó.”
“Không đi.”
Oanh Nhiên mím môi, thấy hắn cụp mắt, sắc mặt bình thản. Trong lòng nàng dâng lên cảm giác thương xót, bèn nhón chân hôn hắn một cái.
Vì chênh lệch chiều cao nên nàng chỉ với tới cổ hắn: “Vậy ta về phòng ngủ trưa đây.”
Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng: “Đi đi, nhớ mang theo lò sưởi.”
Oanh Nhiên đồng ý, lưu luyến bước từng bước rời khỏi phòng bếp. Trên đường, nàng thoáng nhìn thấy ba đứa nhóc đang mải ăn, bất lực liếc nhìn một cái rồi mới bước vào phòng.
Nàng đi mấy vòng trong phòng cho tiêu cơm, cơn buồn ngủ ùa tới, nàng lên giường nghỉ ngơi.
Trong lúc mơ màng say ngủ, nàng cảm thấy có người ôm mình. Biết là Từ Ly Lăng, nàng nghiêng người ôm eo hắn, vùi mặt vào lòng hắn. Một lát sau, nàng bỗng cảm giác nơi bình thường không nên chạm vào bị ai đó chạm vào.
Nàng mở mắt, ngơ ngác nhìn xuống thấy tay Từ Ly Lăng đang nhẹ nhàng v**t v* bên dưới xiêm y mình. Oanh Nhiên ngơ ra một lúc, bất giác r*n r* hai tiếng rồi tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng.
Sắc mặt Từ Ly Lăng thản nhiên như thường.
Oanh Nhiên: “Chẳng phải chàng bảo không sao?”
Từ Ly Lăng: “Không đi khách đ**m.”
Oanh Nhiên hít sâu, cố kìm lại hơi thở hỗn loạn và những âm thanh d*c v*ng, hất cằm ra ngoài cửa sổ ra hiệu: “Bọn nó đang ở nhà đấy.”
Nói rồi Oanh Nhiên bỗng cảm thấy buồn cười.
Từ Ly Lăng hỏi: “Cười cái gì?”
Oanh Nhiên choàng cổ hắn, dịch người lên trên để hắn tựa vào đầu giường, còn nàng dựa vào lòng hắn, khiến tay hắn hoạt động càng thuận lợi.
Oanh Nhiên không đẩy hắn ra, cảm giác khô nóng làm nàng bất giác đỏ mặt, vừa thở gấp vừa khẽ nói: “Ta nhớ hồi còn nhỏ thường đi chơi cùng mấy học trò trong thư viện. Nghe thấy một học sinh nói chuyện với bạn đồng môn.”
Từ Ly Lăng phối hợp “ừm” một tiếng trong đến mà ngoan ngoãn. Thản nhiên như thể hiện tại hắn không làm gì cả.
Oanh Nhiên: “Học sinh đó nói hôm qua chơi bên ngoài cả ngày nên rất mệt. Bạn đồng môn mới hỏi đi học vất vả như vậy, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, vì sao cậu học sinh kia không ngủ ở nhà nhiều hơn? Học sinh đó mới bảo cậu ta đã ngủ ở nhà cả ngày...”
Oanh Nhiên đảo mắt, dịu dàng nhìn vào gương mặt Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng phối hợp: “Hửm?”
Cả người Oanh Nhiên mềm nhũn, giọng thì thào cứ như đang kể bí mật cho hắn nghe: “Học sinh đó nói, hôm qua chẳng biết vì sao cha mẹ rất hào phòng, cho cậu ta một mảnh linh thạch, bảo cậu ta ra ngoài chơi. Cậu ta dùng hết linh thạch thì về nhà, bắt gặp cha mẹ đang c** tr*n đánh nhau trong phòng, ngươi cắn ta, ta cắn ngươi, âm thanh rất lớn.”
“Cậu ta sợ tới mức không dám phát ra tiếng động, bèn chạy ra ngoài cả một ngày, thậm chí còn lo cha mẹ sẽ ly hôn. Kết quả buổi tối trở về lại thấy quan hệ bọn họ vẫn rất tốt.”
“Cậu ta hỏi cha mẹ vì sao đánh nhau, định hòa giải. Nhưng cha mẹ còn trách cậu ta vì sao đột nhiên về nhà. Cậu ta hừ một tiếng, bảo sẽ không bao giờ quan tâm bọn họ nữa.”
Oanh Nhiên vừa kể vừa cười thành tiếng. Tay Từ Ly Lăng bất ngờ dùng sức làm nàng khẽ kêu một tiếng, yếu ớt liếc hắn: “Ta không muốn ngày mai Đại Hoa và Tiểu Hoàng cũng sẽ sợ hãi hỏi ta rằng vì sao chúng ta đánh nhau... Bọn nó không dám hỏi chàng, toàn quấn lấy ta thôi.”
Lòng bàn tay Từ Ly Lăng nhẹ nhàng v**t v* nàng: “Nàng dễ dãi quá nên bọn chúng mới bắt nạt nàng.”
Oanh Nhiên: “Bắt nạt hồi nào... Bên ngoài lạnh thật mà... Ưm...”
Nàng khó chịu ngăn tay Từ Ly Lăng lại, bảo hắn đừng nhúc nhích nữa.
Từ Ly Lăng: “Vậy nàng nhỏ giọng một chút.”
Oanh Nhiên: “Là chàng bắt nạt ta.”
Từ Ly Lăng rút tay, lòng bàn tay x** n*n môi nàng: “Nàng bắt nạt ta thì có. Không thấy nàng đánh bọn nó bao giờ, nhưng lại đánh ta, cắn ta chẳng biết bao nhiêu lần.”
Oanh Nhiên ngại ngùng, nũng nịu cọ hắn: “Bọn nó còn nhỏ mà.”
Tiên thú mấy ngàn tuổi thì nhỏ cái gì?
Từ Ly Lăng không trả lời nàng. Hắn cúi đầu chạm vào môi nàng, một tay ôm nàng, một tay nhẹ nhàng v**t v*. Oanh Nhiên hé miệng nghênh đón, vòng tay ôm lấy cổ hắn. Lần này nàng chịu đựng tốt hơn trước, mặc cho hơi thở càng lúc càng nặng nề, nhưng vẫn cố gắng kìm nén không phát ra tiếng động.
Đến khi hắn xoay người, nàng thật sự không nhịn được mới rên khẽ một tiếng, lại bị bàn tay lớn của hắn bịt miệng kéo về. Nàng th* d*c, nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, nhỏ giọng nói: “Nhẹ một chút...” Để nhắc hắn rằng bên ngoài vẫn còn ba đứa nhóc.
Từ Ly Lăng không trả lời, thản nhiên thích làm gì thì làm nấy mà không kiêng dè. Nàng khó chịu, mấy lần không nhịn được mà rơi nước mắt.
Từ Ly Lăng nhìn từ trên cao xuống, cười nàng: “Vứt cả ba bọn nó đi.”
Oanh Nhiên đánh hắn, hờn dỗi: “Nói cái gì đó!”
Từ Ly Lăng cúi đầu cắn tai nàng: “Phiền thật sự.”
Vừa nói, hắn vừa thở vào tai khiến nàng rùng mình, suýt rên thành tiếng. Nàng cắn rách môi, trách hắn không biết nặng nhẹ.
Hắn nói: “Không biết nặng nhẹ chỗ nào?
Hắn còn chưa bắt đầu không biết nặng nhẹ đâu.
Oanh Nhiên biết, nhưng cứ cảm giác như hắn đang nói bóng gió, bèn thẹn thùng mắng khẽ: “Cái đồ không biết xấu hổ.”
Từ Ly Lăng thản nhiên “ồ” một tiếng, vẫn làm theo ý mình. Oanh Nhiên càng lúc càng khó chịu, rất nhiều lần mất kiểm soát kêu lên thành tiếng. Nhưng lúc đó nàng không nhận ra, mãi về sau mới ý thức được, lại càng xấu hổ rối bời.
Từ Ly Lăng cầm sợi dây buộc tóc bên cạnh lên, chính là dải dây nàng mới thêu. Hai tay mân mê, thong dong bịt kín miệng nàng rồi cột ra sau đầu. Bàn tay thuận thế trượt xuống v**t v* gáy nàng: “Như vậy thì không kêu được nữa rồi.”
Oanh Nhiên chưa từng chơi trò này nên không hiểu, bèn để vậy. Sau đó khi đầu óc mơ màng, nàng chẳng còn phân biệt được hắn nói thật hay giả, còn tưởng mình sẽ không phát ra tiếng động thật.
Mãi đến khi hắn ôm nàng và chăn đệm đến bên cửa sổ.
Chỉ cách một tấm cửa là khoảng sân bên ngoài. Lúc này nàng mới giật mình, trừng mắt bảo hắn quay lại, nhưng dải dây buộc tóc bịt kín miệng làm nàng nói năng mơ hồ, ngược lại còn bị hắn luồn tay vào miệng trêu chọc.
Oanh Nhiên giãy dụa, ánh mắt như muốn nói ba đứa nhỏ vẫn còn ở bên ngoài.
Từ Ly Lăng càng thản nhiên thì nàng càng căng thẳng gần chết, khó kiểm soát phản ứng. Trong lúc đầu óc lâng lâng, nàng ngỡ như mình bị kéo xuống vực sâu, bị dây dưa không thoát được.
Bỗng nhiên hắn mở hé cửa sổ ra, một tia nắng chiều hắt lên bờ vai nàng, in vết hồng rải rác trông càng thêm kiều diễm. Nàng rùng mình, hoảng hốt nhìn ra ngoài như sợ bị bắt quả tang.
Nhưng trong sân vắng tanh, chỉ còn cây mai duyên dáng và những nụ hoa e ấp.