Lúc bọn họ gặp gỡ cũng trời mưa.
Nàng nằm trên tảng đá với Từ Ly Lăng một lát, cuối cùng trời vẫn không đổ mưa.
Màn đêm buông xuống, biển sao đầy trời, vầng trăng treo cao.
Là một đêm đẹp trời.
Lần đầu tiên Oanh Nhiên cảm thấy rầu rĩ vì thời tiết tốt.
Từ Ly Lăng đứng dậy, dọn một khoảng trống, nhặt củi nhóm lửa bên tảng đá.
Oanh Nhiên kinh ngạc: “Đêm nay chúng ta ngủ ở đây sao?”
Từ Ly Lăng: “Không được à?”
Oanh Nhiên lắc đầu, nhìn hắn xuyên qua ánh lửa.
Sau khi rời khỏi thành Thánh Ma, suốt chặng đường vừa qua, hắn đã đổi sang y phục bình thường.
Giờ phút này dưới biển sao rải rác, vạt áo nho sam của hắn bay theo gió, dải buộc tóc làm bằng gấm.
Ở nơi quen thuộc này, hắn như hóa thành Từ Ly Lăng của ngàn năm sau mà nàng quen thuộc nhật.
Từ Ly Lăng lấy những món ăn vặt, đặc sản mà họ cùng dạo mua ở các thành trì nhỏ.
Đây đều là thứ nàng bảo muốn ăn, rồi lại mua quá nhiều nên đành để tạm trong hạt giống của hắn, chưa từng nếm qua.
Trong hạt giống của hắn vẫn còn rất nhiều thứ như vậy.
Qua ngày mai nàng sẽ phải rời đi.
Nhưng nàng vẫn chưa ăn hết.
Oanh Nhiên không định ăn nữa, đột nhiên kéo hắn đứng dậy, đi lên cao hơn.
Từ Ly Lăng đi theo nàng, nếu đến nơi tối tăm do ánh lửa không chiếu tới thì để trăng sao soi đường.
Mãi đến khi tìm đến một mảnh đất trống, Oanh Nhiên đảo mắt khắp nơi tìm kiếm.
Không thấy bãi đất trống nơi ngàn năm sau nàng và Từ Ly Lăng dựng gian nhà tranh, cũng không nhìn thấy thôn làng bên cạnh.
Hiện tại, nơi này vẫn chẳng có gì.
Nhưng Oanh Nhiên vẫn có thể nhận ra phương hướng nhờ vào một rừng cây keo.
Ngàn năm sau, nàng đã trốn trong rừng cây keo này và phát hiện Từ Ly Lăng là ma.
Tuy nhiên giờ phút này, nàng không nói chuyện đó.
Nàng chỉ vào một ngọn núi khác phía trước rừng cây keo, hiện giờ nơi đó vẫn mọc đầy cỏ dại xen lẫn vài cây nhỏ vô danh, chất đầy đá vụn: “Chỗ đó chính là nơi chúng ta dựng nhà ngàn năm sau. Chàng đã xây được hai gian nhà tranh, sau khi ta dọn vào thì hai gian biến thành ba gian, còn có sân, chuồng gà...”
“Ngôi nhà của chúng ta sau này lại có thêm một gian chuồng ngựa, một cái ổ chó, một cái ổ mèo... Chúng ta nuôi chó trước, nó tên là Tiểu Hoàng, ta từng kể chàng rồi. Thật ra nó là tiên thú Đại Hoang, nhưng với nhà chúng ta thì nó là chó. Cả người nó đen tuyền, duy chỉ cái đuôi có một chùm lông vàng, vì vậy tên là Tiểu Hoàng...”
Oanh Nhiên kể những chuyện ngàn năm sau cho Từ Ly Lăng nghe.
Từ Ly Lăng im lặng lắng nghe, vô cùng phối hợp tiếp lời nàng: “Con mèo đó có màu sắc và hoa văn nên gọi là Đại Hoa. Vậy ngựa bay màu trắng, sao không gọi là Tiểu Bạch?”
Oanh Nhiên cười: “Nó tên là Đại Bạch, bởi vì nó rất lớn.”
Từ Ly Lăng cười khẽ, cười vì nàng đặt tên thật tao nhã mà khéo léo.
Oanh Nhiên trừng hắn một cái, biết hắn đang cười nhạo mình. Nàng kéo hắn lại nhìn khoảng đất trống một lúc. Đến lúc sắc trời đã khuya, bọn họ mới quay về tảng đá lớn nghỉ ngơi.
Ngọn lửa bên cạnh tảng đá lớn đã tắt.
Vì không còn sớm nên Từ Ly Lăng cũng không châm lại lửa, cứ vậy hai người nằm xuống chăn mỏng trong bóng đêm, hắn đắp chăn lên người nàng.
Oanh nhiên dựa vào lòng hắn, nhắm mắt, mải mê lải nhải với hắn.
Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ còn chưa tới mà bàn tay hắn đã v**t v* trên lưng nàng, sau đó đến hông, rồi trước bụng...
Oanh Nhiên mở mắt ra, đè tay hắn lại: “Đang ở ngoài trời.”
Từ Ly Lăng: “Chỗ này không có người.”
Oanh Nhiên: “Có sơn tinh, dã quái.”
Từ Ly Lăng: “Không có.”
Hắn vừa tới thì bọn nó đã chạy mất tăm. Kể cả con lớn nhất dưới tảng đá này. Rõ ràng nó đã bị ấn chú trói chặt ở đây không chạy được, mà giờ cũng dốc hết sức mình chạy ra xa nhất có thể.
Hơn nữa hắn luôn bày trận pháp, không để bất cứ ai nhìn thấy nàng, nghe thấy nàng.
Hắn muốn thưởng thức nàng một mình.
Hắn phải thưởng thức nàng một mình.
Đặt nàng vào quan tài phong minh, kể từ đó chỉ còn một mình hắn có thể nhìn thấy nàng.
Oanh Nhiên trầm ngâm, bàn tay giữ hắn không còn kiên quyết như vậy nữa. Đến khi hắn nhẹ nhàng gạt tay nàng ra, nàng đành thuận theo hắn.
...
Gió thoảng, cành cây lay động.
Không có gió, cành cây vẫn lay động.
Biển sao, trăng cao, tất cả đều lay động.
Lần này không giống ở Xuân Thu Phong.
Cũng là màn trời chiếu đất, nhưng đầu óc nàng rất tỉnh táo, nơi này không phải địa bàn của hắn... Không, hình như cũng thuộc về hắn.
Dưới tảng đá lớn này là mộ của hắn.
Oanh Nhiên bám vào vai hắn, miên man suy nghĩ một lát thì chẳng còn tâm trí nghĩ ngợi nữa. Chỉ thầm trách trong lòng rằng vì sao hắn cứ bày ra những trò đa dạng bất tận.
Nàng cũng từng mắng thẳng như thế thật.
Nhưng hắn chỉ thản nhiên đáp lại: “Phải cảm ơn trí tuệ của tiền nhân.”
Oanh Nhiên mắng hắn không biết xấu hổ, không chịu đọc sách đứng đắn mà cứ xem mấy thứ đó.
Từ Ly Lăng bình tĩnh hỏi: “Sao nàng biết sách ta đọc không phải sách đứng đắn?”
Oanh Nhiên mắng hắn học mấy thứ ấy thì sao có thể đọc sách đứng đắn.
Sau này đi dạo cửa hàng cùng hắn, chẳng biết vô tình hay cố ý mà hắn dẫn nàng đến kho sách bí tịch, lúc đó nàng mới hiểu ra:
Đạo gia có công pháp song tu âm dương, nói “âm dương cân bằng, sinh hóa vô tận”; Phật đạo có “không lạc song vận, lấy dục ngăn dục”; mà nho đạo thì càng có “ăn uống và sắc dục là bản năng”.
Những pháp môn khác khỏi cần phải nói, công pháp, bí tịch tương tự nhiều vô kể.
Oanh Nhiên không biết hắn có đọc hết không. Nhưng khoảnh khắc nói như vậy, nàng chỉ thấy mình như bị thế tục trói buộc, quá nông cạn.
Nhưng nông cạn thì sao? Nàng tự nhận mình là phàm nhân nông cạn, không sánh được cảnh giới từng đọc kinh trăm phái của Từ Ly Lăng.
Làm nàng sốt ruột thì nàng sẽ mắng.
Trong những chuyện khác, hắn luôn nhường nhịn nàng. Duy chỉ việc này thì nàng có mắng cũng vô dụng.
Mặt trăng dần lặn về phía tây, mặt trời lại nhô lên từ phía đông.
Khu rừng dần sáng soi chiếu trắng tuyết đang ửng hồng của nàng. Làm nàng xấu hổ đến mức vội vàng đẩy Từ Ly Lăng ra, có mắng mỏ, cầu xin thế nào hắn cũng không nghe.
Cuối cùng nàng chỉ có thể nói: “Nghỉ một lát đi, đợi trời tối, trời tối lại...”
Từ Ly Lăng không nghe, ngược lại lấy rượu ra đút cho nàng: “Uống chút rượu đi.”
Oanh Nhiên lắc đầu: “Không muốn uống.”
Từ Ly Lăng: “Lần trước ở Xuân Thu Phong, nàng uống rượu xong thì ban ngày không thấy xấu hổ nữa.”
Oanh Nhiên ngại ngùng đánh hắn một cái. Hắn không chịu dừng, nàng cũng không chịu uống.
Dù sao trong rừng cũng không sáng lắm, bóng cây rậm rạp khiến bóng nắng loang lổ rơi trên người nàng.
Oanh Nhiên quay mặt đi chỗ khác không nhìn hắn, hắn cũng không cất rượu mà ngược lại còn uống cạn. Khi hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, Oanh Nhiên có thể nếm được vị máu tanh.
Oanh Nhiên mắng hắn: “Đáng đời.”
Hắn cười.
Rồi nàng lại quan tâm: “Đau không?”
Bình thường Từ Ly Lăng sẽ thờ ơ lắc đầu, nhưng lần này lại nói: “Không biết.”
Oanh Nhiên ngẩn người, nhẹ v**t v* gương mặt hắn, phác họa đôi mắt đỏ tươi lạ lùng vì uống linh tửu của hắn.
Hắn lại lấy một vò rượu ra, uống ừng ực.
Oanh Nhiên nhíu mày quát lớn: “Chàng đừng uống nữa.”
Từ Ly Lăng uống cạn vò rượu.
Oanh Nhiên ngửi thấy mùi hoa của nữ nhi hồng trộn lẫn cùng hương thơm mát lạnh trên người hắn. Nàng vuốt bờ môi mím chặt của hắn, trượt xuống yết hầu, rồi đến ngực.
Làn da hắn trắng như tuyết không tì vết. Linh tửu trôi vào thiêu đốt cổ họng. Khi mở miệng, lập tức máu trào ra từ khóe môi.
Oanh Nhiên mở vò rượu của hắn ra, choàng cổ hôn hắn, ôm hắn, vỗ về an ủi.
Thời gian hôm nay ngắn ngủi đến kỳ lạ.
Mới chớp mắt đã đến buổi tối.
Mơ mơ màng màng, vầng trăng lại treo cao.
Từ Ly Lăng tựa như con dã thú cắn xé cổ họng con mồi là nàng, rồi bất chợt dừng lại.
Hắn ngồi dậy, bàn tay bóp chặt cần cổ mảnh khảnh của nàng, nhìn từ trên cao xuống.
Cho dù là ngàn năm trước hay ngàn năm sau thì hắn đều thích tư thế này.
Đêm nay, hắn nói: “Ở lại được không?”
Qua đêm nay nàng phải đi rồi.
Oanh Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn hắn, thấy ánh trăng rọi sau lưng hắn.
Hôm nay là ngày mười lăm hay mười sáu? Nàng không nhớ rõ.
Nhưng mặt trăng sáng tỏ tròn đầy.
Từ Ly Lăng khẽ nói: “Ma luôn tham lam, ta cũng không ngoại lệ.”
Có lẽ vì ánh trăng phía sau, làm đôi mắt hắn tối tăm tựa vực sâu không đáy.
Rơi xuống hay không không phải do nàng quyết định.
Oanh Nhiên vẫn lắc đầu, giơ tay định chạm vào mặt hắn, nhưng nàng với không tới.
Thế là nàng đành thản nhiên nằm đó, để mặc gió đêm lướt qua thân thể. Nơi cách xa hắn thì hơi lạnh, nơi kế sát hắn thì nóng bừng. Đôi mắt nàng mờ đi trong kh*** c*m: “Hoài Chân, dạo này ta thường xuyên nghĩ hình như ta hơi hối hận.”
Từ Ly Lăng im lặng một nhịp, hỏi: “Cái gì?”
Nàng hối hận cái gì?
Oanh Nhiên: “Có lẽ ta không nên gặp chàng quá sớm, không nên thành thân quá sớm vào thời điểm không nên.”
Ban đầu nàng nghĩ, nàng muốn cứu hắn khỏi sự tra tấn của Thánh Ma.
Nhưng nàng sai rồi, nàng không thể đưa hắn đi được.
Sau này nàng lại nghĩ, nàng muốn hắn sống thật tốt, nói cho hắn biết ngàn năm sau hắn có thể sống bình yên.
Nhưng hình như nàng lại sai rồi.
Ngàn năm thật sự quá dài.
Một khi đã nảy sinh tình cảm, một khi đã có mong cầu không được hồi đáp, thì ngàn năm ấy sẽ trở nên càng dài lâu.
Oanh Nhiên hối hận.
Kể từ khoảnh khắc nàng nhận ra mình không thể ăn hết mứt hoa quả trăm hoa hắn làm.
Từ Ly Lăng im lặng.
Oanh Nhiên: “Hoài Chân, ta muốn ăn mứt hoa quả trăm hoa do chàng làm.”
Bàn tay bóp cổ nàng trượt lên, bỗng che đi đôi mắt hạnh ánh lên nụ cười dù môi không cười.
Hắn ghét ánh mắt nàng nhìn hắn như vậy.
Vì sao nó không thể chỉ nhìn mỗi hắn?
Nhưng hắn vẫn sa lầy, chấp mê bất ngộ.
Chẳng thể nào cứu vãn.
Sau một hồi im lặng rất lâu.
Từ Ly Lăng lấy một miếng mứt hoa qua trăm hoa ra, đút vào miệng nàng.
Nàng không nếm ra được đây là vị hoa gì.
Dịu nhẹ như hương hoa lan.
Từ Ly Lăng: “Đây là linh hoa dưới đỉnh Sở Thiên Phong ở Quỳnh Vũ, gọi là Vũ Lâm Linh.”
Oanh Nhiên lẩm bẩm: “Vẫn chua quá.”
Từ Ly Lăng bỏ một miếng vào miệng, không nói tiếp, chỉ ngước nhìn về phía chân trời: “Nếu nàng không đến gặp ta thì cả đời này của Từ Ly Lăng sẽ chỉ còn lại giết chóc.”
Hắn cúi người ôm nàng: “Lần sau, khi nào nàng tới?”
Đây là lần đầu tiên hắn hỏi như vậy khi nàng rời đi.
Oanh Nhiên: “Không biết.”
Từ Ly lăng cầm lấy cây trâm bọc trong vải linh, búi tóc cho nàng.
Oanh Nhiên nép vào lòng hắn, ôm chặt, nhắm mắt, chẳng bao lâu sau đã nghe thấy thần nữ hỏi: “Ngươi có thể đi chưa?”
Oanh Nhiên đáp một tiếng rồi mở mắt nhìn Từ Ly Lăng.
Hắn vừa nhắm mắt lại, dường như đã ngủ.
Nàng ngồi dậy, nhẹ hôn lên mắt hắn: “Ta sẽ đợi chàng ở ngàn năm sau.”
Từ Ly Lăng không trả lời, có vẻ ngủ rất say.
Mãi đến khi người trong lòng tan biến, trống rỗng rất lâu, hắn mới mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo.
Trời hửng xanh, không trăng không sao, trong rừng tối đen không một tia sáng.
Đây là lúc tối tăm nhất trước lúc bình minh.
Từ Ly Lăng đứng dậy mặc quần áo, phất tay áo đi men theo núi rừng.
Hắn không đi l*n đ*nh núi, chỉ đi tới lưng chừng, liếc mắt nhìn khoảng đất trống nơi Oanh Nhiên nói ngàn năm sau sẽ cùng hắn dựng nhà.
Giữa đám cỏ dại um tùm trước mảnh đất ấy có một đôi mắt thú xanh biếc sợ hãi nhìn hắn.
Cả người nó đen tuyến, chỏm đuôi vểnh lên có chùm lông màu vàng.
Từ Ly Lăng nhìn xuống, bỗng cười khẽ, ngoắc tay gọi nó: “Súc sinh, lại đây.”
*
Oanh Nhiên chậm rãi tỉnh dậy, mơ hồ một lúc mới tỉnh táo lại, nhưng nàng vẫn cảm giác cơ thể hơi lạ lẫm.
Nàng nghĩ: Ở lại quá lâu quả nhiên vẫn ảnh hưởng tới hiện thực.
Nàng trở người định ôm Từ Ly Lăng ngủ thêm một lát.
Bỗng nhận ra giờ phút này mình đang nằm trên giường để Từ Ly Lăng xoa bóp.
Hơn nữa nàng đã ngầm ám chỉ sẽ xin nghỉ ba ngày, đợi xoa bóp xong thì viên phòng.
“...”
Oanh Nhiên im lặng.
Đôi đồng tử run lên.
Trong mơ, nàng và Từ Ly Lăng gần như ngày nào cũng buông thả suốt một tháng, sau khi tỉnh lại lại phải tiếp tục sao?
Nàng có lòng nhưng không có sức thật đấy.
Nhưng trong hiện thực, nàng và Từ Ly Lăng cũng đã một tháng rồi chưa thân mật...
Phải làm sao đây?
Oanh Nhiên chột dạ liếc nhìn Từ Ly Lăng.
Sắc mặt Từ Ly Lăng thản nhiên: “Hửm?”