Oanh Nhiên do dự v**t v* mu bàn tay hắn.
Mặc dù say, nhưng nàng vẫn lập tức nghe hiểu ý hắn.
“Sẽ không có ai tới chứ?”
“Sẽ không có ai tới.”
“Ừm...”
Oanh Nhiên trầm ngâm, men rượu khiến cả người nàng nóng ran và đầu óc mơ hồ, những ngón tay bắt đầu nghịch ngợm trên vai hắn.
Bàn tay Từ Ly Lăng cũng theo đó mà mở vạt áo nàng ra, người hơi nghiêng xuống.
Tấm áo choàng khoác trên người nàng rơi xuống đất. Oanh Nhiên ngửa mặt nhìn hắn. Hắn cúi người, nàng không nhìn thấy hắn, chỉ còn nhìn thấy bầu trời xanh xen kẽ những tán hoa đào.
Nàng nghĩ: Phong cảnh nơi đây thật đẹp.
Nhưng hình như ngàn năm sau khi đến Ất Huyền Đạo Nhất, nàng chưa từng nhìn thấy ngọn núi này. Là do nàng không để ý ư?
Càng nghĩ đầu óc càng rối loạn, tâm trí chỉ còn lại Từ Ly Lăng và cảm giác làn da hắn kề sát từng tấc từng tấc trên thân nàng.
Dần dần, nàng chẳng nghĩ được gì nữa. Ngỡ như lạc vào tầng mây, những áng mây hồng chao nghiêng, vài cành lá lay động trên đầu.
Bỗng có một cơn gió thổi qua, hơi lạnh lướt ngang những chỗ nàng vốn chẳng bao giờ để lộ trước gió.
Oanh Nhiên bám vào vai Từ Ly Lăng, quấn lấy eo hắn. Lúc này mới ý thức được nàng và hắn đang ở nơi màn trời chiếu đất.
Đây là lần đầu tiên.
Ngàn năm sau, Từ Ly Lăng và nàng chưa từng hoang đường đến vậy.
Vốn dĩ cơ thể đã nóng bừng vì men rượu và hoan lạc, sau khi ý thức được điều này, nàng càng ngại ngùng, gò má và vành tai đỏ bừng, ngắt quãng nói với Từ Ly Lăng: “Một lần... Chỉ một lần...”
Từ Ly Lăng không trả lời, khẽ v**t v* mái tóc đang dần rối bù của nàng để trấn an. Nhưng động tác không hề nhẹ như lời hắn nói, ngỡ như muốn lấy mạng nàng.
Oanh Nhiên nói không nên lời, hé môi th* d*c: “Ta sợ...”
“Sợ có người tới?”
“Ừm...”
“Sẽ không đâu.”
“Lỡ như...”
“Ngọn núi này từng là chỗ ở của ta. Kề từ khi ta thành ma, mọi người đều kiêng dè nên không ai dám đến, đã bỏ hoang hai trăm năm rồi.”
Oanh Nhiên nghẹn họng, trong lòng cũng cảm thấy nghẹn ngào đến lạ. Nàng ôm chặt hắn, không nói thêm gì nữa.
Một lát sau nàng lại hỏi: “Nơi này chỉ từng có một vị khách là ta thôi sao?”
Từ Ly Lăng: “Nàng là chủ nhân nơi này.”
Oanh Nhiên bật cười, vì say nên sắc mặt vô cùng ngây ngô.
Từ Ly Lăng v**t v* gương mặt nàng, bỗng nhiên hỏi: “Nàng cảm thấy chết ở đây có tốt không?”
Oanh Nhiên nhíu mày: “Sao lại nói mấy lời như vậy?”
Từ Ly Lăng không đáp, cũng không nhắc gì thêm về chuyện này. Hắn ôm lấy nàng, xoay người đổi vị trí để nàng ngồi lên.
Nhưng nàng không ngồi nổi nên đành nằm bò trên người hắn, trong mắt không còn thấy trời xanh hay mây hồng.
Mà chỉ thấy mỗi hắn.
Vạt váy xanh lục lỏng lẻo khoác hờ trên người, trông như con sóng biếc chập chờn trên làn da trắng tuyết của hắn.
Chẳng biết đã qua bao lâu.
Nàng say xỉn đến mức đánh mất khái niệm thời gian. Chẳng còn hay than thở dù chưa mệt như khi tỉnh táo. Bởi lẽ giáo dục tư tưởng từ nhỏ khiến nàng không dám quá mức phóng túng, luôn nhất quyết bắt hắn phải dừng lại.
Nàng cũng bắt đầu hưởng thụ niềm sung sướng không gò bó, tận hưởng sự khoái lạc khôn cùng như thể chẳng còn ngày mai, thậm chí đôi khi còn chủ động đáp lại.
Cho đến khi thật sự mệt mỏi, nàng gục vào lòng hắn ngủ thiếp đi.
Trên người, trong tay vẫn còn vương những cánh hoa đào bị nghiền nát.
Không biết hôm nay là ngày nào, chẳng biết bản thân đang ở đâu.
Như thể cùng hắn cưỡi rồng mà đi, lang thang vô định giữa những tầng mây chẳng cần đích đến.
Chỉ còn biết rằng, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ phải rời đi.
Nếu thời gian có thể trôi chậm lại một chút, chậm lại một chút...
Hoặc dừng lại ở khoảnh khắc này, thì tốt biết bao.
...
Khi tỉnh rượu, đầu óc Oanh Nhiên tỉnh táo hơn. Nàng bất giác đỏ mặt vì trận chiến hoang đường lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn.
Nghĩ đến việc mình cũng có đôi phần buông thả, nàng cúi đầu không trách hắn, cùng Từ Ly Lăng tắm rửa trong linh tuyền trên Xuân Thu Phong.
Vì là linh tuyền nên hai người không ngâm quá lâu, sau đó cưỡi rồng rời đi.
Khi rồng bay vào tầng mây, Oanh Nhiên cầm cành đào Từ Ly Lăng hái cho mình, cụp mắt nhìn xuống.
Xung quanh Xuân Thu Phong đông nghịt đệ tử.
Trong lòng nàng sợ hãi, lúc này mới ý thức được hóa ra Từ Ly Lăng đến đây chẳng thèm che giấu hơi thở.
Thành ra toàn bộ đệ tử Ất Huyền Đạo Nhất đều tập trung bên ngoài Xuân Thu Phong, sẵn sàng nghênh đón quân địch, đề phòng Từ Ly Lăng khai chiến.
Thấy hắn ung dung như vậy, nàng còn tưởng chẳng ai hay biết.
Nhớ tới cảnh tượng hoang đường trên Xuân Thu Phong, Oanh Nhiên trừng mắt nhìn Từ Ly Lăng.
Hắn biết rõ vì sao nàng trừng mắt, thản nhiên nói: “Xuân Thu Phong có trận pháp, bọn họ không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy gì.”
Oanh Nhiên cầm tay hắn cắn một cái, lúc này mới nguôi giận. Nàng dựa vào lòng hắn: “Lát nữa chúng ta đi đâu?”
Từ Ly Lăng: “Nàng muốn đi đâu?”
Nàng không biết, nhưng vẫn dặn dò: “Lần này đừng kinh động nhiều người như vậy.”
Từ Ly Lăng chẳng mấy để tâm, cứ cưỡi rồng mà đi, bay đến đâu thì dừng ở đó. Hắn tùy ý chọn một tòa thành nhỏ, đưa nàng dạo chơi.
Phần lớn những thành trì nhỏ không dính vào chiến sự, mặc dù không sầm uất như tòa thành lớn nhưng lại yên bình, người dân an ổn, hòa thuận.
Tuy nhiên khi quét mắt nhìn qua phố, Oanh Nhiên vẫn nhận ra trên mái hiên mỗi nhà đều treo một chùm hoa Thiên Ti đang nở rộ.
Một ngày nọ khi đang, nàng còn nghe thấy tiếng nói chuyện giữa mấy người hàng xóm: “Lần này phu nhân Thánh Ma ở lại lâu thật, đã hơn hai mươi ngày mà hoa vẫn chưa tàn.”
“Nghe nói thần nữ bị bắt rồi, nếu nàng cũng đi thì huyền đạo có đánh lại ma đạo nữa không?”
“Theo ta thì nàng cứ ở lại mãi mới tốt...”
...
Nghe bọn họ nói chuyện, Oanh Nhiên nghiêng đầu liếc nhìn Từ Ly Lăng, vừa thầm cười vừa thấy buồn bã.
Nàng đã tới đây hai mươi lăm ngày rồi.
Chỉ còn năm ngày nữa nàng phải đi.
Từ Ly Lăng vẫn giữ nét mặt thản nhiên. Cũng như những lần dạo chơi cùng nàng ở các thành khác, ban ngày đi dạo, hắn mua một ít đồ chơi và đồ ăn vặt mà nàng thích.
Mỗi tối sau khi ăn xong, vẫn là món mơ khô ướp hoa chua gần chết.
Ban đầu Oanh Nhiên không thích, nhưng ăn dần rồi cũng quen.
Nàng đã ăn vị hoa quế, vị hoa mai. Rồi sau đó là vị hoa ngọc lan, hoa nhài, hoa phù dung, hoa thụy hương...
Những vị hoa xoay vòng, một vòng là đủ bốn mùa.
Vào những tháng năm nàng không ở đây, hắn đã đi hái hoa một mình, năm nay qua năm khác, để nàng nếm thử.
Về sau, nàng không còn phân biệt nổi hương hoa nữa.
Từ Ly Lăng bèn lần lượt nói cho nàng nghe, nào là hoa hồng tiên ở Nam Nguyên châu Vân, hoa triều tin ở biên giới phía bắc, hoa yến lai ở ngọn núi phía đông, thậm chí những hoa tiên linh bên ngoài Diệu Cảnh và dưới chân núi Quỳnh Vũ...
Có một số là hắn cố ý hái, có một số là hắn tiện tay hái trên đường đi chinh chiến.
Oanh Nhiên vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Ta còn nghĩ chàng sẽ không tìm ra nhiều loại hoa bốn mùa như vậy. Lần này dừng lại, mỗi ngày nếm một vị là có thể nếm hết các vị mứt hoa quả trăm hoa.”
Từ Ly Lăng: “Nàng sẽ không nếm hết được.”
Nàng đã rời đi mười năm.
Bốn mươi mùa trôi qua là bốn mươi loài hoa.
Nhưng nàng chỉ ở lại cùng lắm ba mươi ngày.
Loại trừ những ngày phóng túng không ăn được, thì đến nay nàng nếm chưa tới hai mươi vị.
Ngoài lần đầu tiên rời đi, mười năm lần này là khoảng thời gian nàng biến mất ngắn nhất.
Tam giới quá lớn, có vô số kỳ hoa dị thảo.
Có loài đã tuyệt diệt, cũng có loài mới sinh sôi.
Thời gian nối tiếp, tháng đổi năm dời, nếu nàng không thể ở lại thì sẽ vĩnh viễn chẳng ăn xong.
Oanh Nhiên đột nhiên cảm thấy hối hận.
Đáng lẽ nàng không nên nói cho hắn biết, mứt hoa quả trăm hoa được làm từ hoa suốt bốn mùa.
Lần trước khi đi, nàng từng nói sẽ làm mứt hoa quả cùng hắn, nhưng đến nay vẫn chưa thực hiện được.
Không làm cũng tốt.
Không làm, sẽ để lại một lời hứa chưa trọn vẹn, có thể khiến người ta mãi nhớ thương.
Nàng kéo tay Từ Ly Lăng đi dạo trong phố xá náo nhiệt.
Trời dần tối, vì là thành trì nhỏ nên dòng người thưa thớt.
Cũng như mấy ngày trước, Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng lại tìm khách đ**m, thuê gian phòng tốt nhất.
Ăn cơm tối xong, Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng lên lầu tắm rửa, nghỉ ngơi.
Trong phòng im ắng.
Chẳng mấy chốc, Oanh Nhiên lại chóng mặt quay cuồng, lúc thì dịu giọng nỉ non, lúc lại hờn dỗi trách mắng.
Đến khi trời hửng sáng mới chịu dừng lại.
Từ Ly Lăng giúp nàng rửa người rồi ôm nàng ngủ.
Bỗng nhiên nàng trằn trọc không ngủ được, im lặng một lát thì nghe hắn nói: “Có phải giường của khách đ**m này không thoải mái bằng lần trước?”
Oanh Nhiên bịt miệng hắn lại: “Im lặng, ngủ.”
Lại cảm thấy hắn hôn nhẹ vào lòng bàn tay nàng, sau đó nắm tay nàng trong tay mình.
Mặc dù nói ngủ nhưng Oanh Nhiên vẫn không ngủ được.
Có lẽ vì đã thành linh hồn, tuy cần ngủ để dưỡng hồn, nhưng nàng không còn khao khát giấc ngủ như khi còn sống, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là lại tỉnh táo.
Nhiều ngày trôi qua đều như thế.
Từ Ly Lăng lại ôm nàng ra cửa sổ những mấy ngày trước.
Cả hai ngồi trên bệ cửa sổ, đắp chung một tấm chăn mỏng, đưa mắt nhìn mặt trời đang dần nhô lên, nhìn làn khói bếp vàng ươm trong nắng sớm, nghi ngút bốc lên từ những mái nhà.
Oanh Nhiên bỗng nhớ ra ngàn năm sau, nàng và Từ Ly Lăng cũng từng là một trong những ngôi nhà ấy.
Ở thôn nhỏ thuộc huyện Vân Thủy, trong làn sương lượn lờ giữa nắng sớm, phòng bếp nhỏ nhà nàng cũng sẽ tỏa ra khói bếp lững lờ.
Đó là Từ Ly Lăng hoặc nấu nước nóng hoặc nấu cơm.
Sau khi bận rộn xong, hắn sẽ về phòng nói “Ta đi đây” với nàng. Và nàng sẽ ôm hắn, hôn hắn.
Đợi hắn ra ngoài đi làm rối, khói bếp nghi ngút bốc lên trong bếp vẫn chưa tan ngay.
Bởi vì trên bếp vẫn còn nước nóng và cơm nóng dành cho nàng.
...
Gió sớm đung đưa mái tóc dài, làm rối tầm mắt Oanh Nhiên.
Oanh Nhiên siết chặt bàn tay Từ Ly Lăng đang ôm eo mình: “Ngàn năm sau, chúng ta cũng sẽ là một trong số những gian nhà kia.”
Từ Ly Lăng: “Vậy sao?”
Oanh Nhiên nhìn những người dân đi ra khỏi nhà, nhìn con hẻm nhỏ dần trở nên náo nhiệt, gật đầu: “Ừm.”
Từ Ly Lăng: “Ngàn năm lâu lắm, ta chỉ sống vì ngày hôm nay thôi.”
Oanh Nhiên trầm ngâm, v**t v* gương mặt hắn rồi cười: “Hôm nay đi đâu?”
Mặc dù mỗi ngày đều không biết đi đâu, nhưng nàng vẫn sẽ hỏi.
Từ Ly Lăng cũng sẽ nói cho nàng biết phương hướng đại khái.
Nhưng hôm nay Từ Ly Lăng trả lời vô cùng cụ thể: “Đến huyện Vân Thủy ở châu Ý Vương, được không?”
Đôi mắt Oanh Nhiên sáng ngời, nàng gật đầu.
*
Huyện Vân Thủy cách nơi ở của bọn họ hiện tại một khoảng rất xa.
Bọn họ cưỡi rồng mất hai ngày rưỡi mới đến nơi.
Thời gian Oanh Nhiên ở lại thế giới này chỉ còn một ngày rưỡi.
Từ Ly Lăng đưa nàng đáp xuống núi Thanh Hành, tìm thấy tảng đá lớn mà nàng nói.
Oanh Nhiên vui vẻ lao tới ôm tảng đá, vỗ về nó cứ như trở về nhà: “Đây là nơi chúng ta gặp nhau đó.”
Từ Ly Lăng im lặng nhìn tảng đá một lúc lâu, dường như đang cân nhắc việc ở đây có một tảng đá thật.
Nhưng điều đó thì chứng minh được gì?
Câu chuyện của gián điệp được Diệu Cảnh chống lưng, hiển nhiên sẽ chuẩn bị chu toàn.
Từ Ly Lăng khẽ vuốt tảng đá, vỗ vai Oanh Nhiên, bảo nàng đừng nằm bò như vậy mãi: “Ngọn núi này không có dấu vết của con người.”
Oanh Nhiên gật đầu: “Nơi này cách khá xa huyện Vân Thủy, xung quanh có rất nhiều ngọn núi khác. Người dân huyện Vân Thủy không dám ra ngoài vào ban đêm, có lẽ bọn họ còn chưa mở đường đến đây.”
Nghĩ đến đây, nàng mỉm cười rạng rỡ.
Phàm nhân thật diệu kỳ.
Trong thế giới yêu ma hoành hành, bọn họ vẫn có thể dựa vào sức lực của chính mình, từng chút mở rộng phạm vi sinh tồn.
Ngàn năm sau, từ thành đến núi Thành Hành đã có đường để đi. Mặc dù khoảng cách không gần lắm nhưng nếu đi đường lớn thì cũng nhanh.
Từ Ly Lăng trải chăn mỏng lên tảng đá, ngồi xuống cùng nàng: “Mặc dù nơi này không có người, nhưng xung quanh cũng không có cỏ dại, dây đằng.”
Đám sơn tinh, dã quái, yêu thú, tà tu sẽ không bao giờ dọn dẹp sạch sẽ như thế.
Oanh Nhiên sửng sốt, hiểu ra Từ Ly Lăng đang ám chỉ nàng dựng chuyện chưa đủ thật, chốn hoang vu không thể sạch sẽ thế này. Nàng nhíu mày trừng mắt nhìn hắn một cái.
Từ Ly Lăng ôm vai v**t v* dỗ dành nàng, cùng nàng nằm xuống tảng đá.
Lúc bọn họ đến thì đã quá trưa, nằm một lát đã hoàng hôn.
Ánh chiều tà trải khắp đồng xanh, khu rừng dần tối lại.
Làn gió mát cuốn theo hơi ẩm lướt qua, Oanh Nhiên mừng thầm nghĩ rằng: Sắp trời mưa sao?